Phần 310: Nửa đêm cầu y. (1)
Thảo Tuệ vẫn chưa ngủ, hành vi kỳ lạ của Trách Xảo Nương hôm nay làm nó lo lắng vô cùng, nó gần như luôn ở bên tỷ tỷ, gần như biết hết mọi chuyện trong nhà, nghĩ kiểu gì cũng không ra vấn đề ở đâu. Đang miên mang suy nghĩ, nghe tiếng gõ cửa, nó đi ra mở: “Tỷ phu.”
Ngập ngừng lại thôi không nói nữa.
“Ừ, muội sao thế?” Lãnh Nghệ thấy nha đầu này như có chuyện:
Thảo Tuệ trả lời qua loa: “Không sao ạ, tỷ tỷ ngủ rồi.”
Lãnh Nghệ ừ một tiếng rồi đi vào gian trong, Thảo Tuệ đi theo, vẫn như trước kia, nó vẫn làm việc của một nha hoàn thiếp thân, phu thê Lãnh Nghệ ngủ phòng chính, nó ngủ ở gian nhỏ bên ngoài để nghe sai bảo bất kỳ lúc nào. Chuyện hầu hạ Lãnh Nghệ rửa ráy cũng do nó làm, Trác Xảo Nương và Thảo Tuệ hợp nhau, không nỡ để nó đi, nên mọi thứ vẫn như cũ.
Thảo Tuệ hầu hạ Lãnh Nghệ thay y phục xong thì bê chậu nước ra ngoài.
Lãnh Nghệ vén màn lên, thấy Trác Xảo Nương đã ngủ rồi, hết sức khẽ khàng nằm xuống tránh đánh thức nàng, chẳng mấy chốc ngủ say.
Đêm hôm đó Lãnh Nghệ gặp giấc mơ lạ, mơ thấy mình đang ở dưới trời nắng chang chang, nóng bức vô cùng, y thè lưỡi ra vẫn không hết nóng, người thì ướt đẫm. Rồi bầu trời có tiếng sấm rền, từng tia sét chói lòa đánh xuống mặt đất, y cuống cuồng bỏ chạy nhưng không thoát! Uỷnh! Một cột sét lớn giáng thẳng xuống y.
Lãnh Nghệ bị sét đánh ngồi bật dậy, té ra là mơ, đang buồn cười thì nghe thấy bên cạnh có tiếng rên rỉ.
“Xảo Nương!” Lãnh Nghệ nhận ra tiếng rên tới từ Trác Xảo Nương, phòng tối om, không nhìn thấy gì, sờ trán Trác Xảo Nương, nóng như nước sôi, lại còn ướt đẫm, thất kinh hét lên: ” Thảo Tuệ, mang đèn vào đây, tỷ tỷ của muội bệnh rồi.”
Thảo Tuệ bị đánh thức, vội vàng cầm lấy đèn nhỏ đầu giường, chẳng kịp mặc thêm áo, chỉ mặc mỗi áo lót sát người, vội vàng đi vào gian trong, soi đèn nhìn Trác Xảo Nương.
Nhìn một cái hai người đều hoảng sợ, chỉ thấy Trác Xảo Nương không ngừng vò y phục trước ngực, tựa hồ hít thở rất khó khăn, mắt nhắm nghiền. Không biết có phải do đèn chiếu mặt đỏ rực, trán lấm tấm mồ hôi to mặt hạt đỗ, miệng lẩm bẩm: “Mẹ… Mẹ ơi…”
Lãnh Nghệ gọi gấp: “Xảo Nương! Nàng làm sao thế, không thoải mái ở đâu.”
Trác Xảo Nương không đáp, cứ mê man gọi mẹ.
Thảo Tuệ vội nói: “Muội đi gọi lang trung.”
Lãnh Nghệ hành động rất quyết đoán: “Đợi họ tới thì không biết mất bao lâu, chuẩn bị xe ngựa, chúng ta tới y quán.”
Thảo Tuệ chạy ngay.
Lãnh Nghệ mặc thêm cho Trác Xảo Nương cái áo ngoài, nàng chẳng có phản ứng, người mềm oặt để y muốn làm gì thì làm. Nghe Thảo Tuệ gọi bên ngoài, Lãnh Nghệ bế ngang Trác trong lòng, vừa chạy ra tới cổng hậu trạch thì thấy Lãnh Trường Bi đầu tóc tán loạn chạy ra, vừa chạy còn vừa lần cúc áo. Ông cụ hỏi gấp: “Sao thế, Xảo Nương làm sao?”
“Nàng ấy đột nhiên bị bệnh, cháu cũng chắc biết làm sao cả.”
Đúng lúc này Trác Xảo Nương đột nhiên mở mắt ra, cổ họng khò khè gọi: “Mẹ ơi! Con muốn mẹ…”
Thảo Tuệ sợ lắm, òa khóc: “Tỷ tỷ, tỷ làm sao thế?”
Từ hành lang sương phòng, Lãnh Phúc nhảy qua cửa sổ, ồn ào: “Cái gì thế, đang yên đang lành khóc cái gì… Hả tẩu tử làm sao thế? Bệnh à?”
“Lấy ô che mưa.” Lãnh Trường Bi quát:
“Á, dạ dạ, ngay đây.” Lãnh Phúc mới đi một cái giày, cứ thế chạy hết phòng nọ tới phòng kia, lấy ra hai cái ô mỗi tay một cái xòe ra: ” Tẩu tử buổi sáng còn khỏe mạnh vui vẻ lắm mà, sao bỗng dưng bệnh thế này? Làm sao thế nhỉ? Hay là gặp phải thứ gì không lành.”
Chẳng ai trả lời hắn, mọi người qua thiên tỉnh, rời trung viện. Ở tiền sảnh đám phó dịch đã nghe ồn ào đều dậy cả xem có giúp gì được không? Thấy Lãnh Nghệ bế Trác Xảo Nương rồi, không giúp được gì, chỉ biết hô tránh đường.
Xe ngựa đỗ ngoài đại môn, Lãnh Nghệ bế Trác Xảo Nương lên xe, Thảo Tuệ cũng vào.
Lãnh Trường Bi và Lãnh Phúc cũng muốn đi, nhưng xe ngựa không ngồi được đông như thế đành bảo họ đi trước.
Lãnh Nghệ gấp giọng nói: “Mau, mau, tới y quán tốt nhất.”
Mã phu quay đầu hỏi: “Lão gia, y quán tốt nhất là cái nào, trong thành có nhiều y quán tốt lắm.”
Lãnh Nghệ đâu để ý chuyện này, nhất thời cũng không biết đi đâu, may có Thảo Tuệ nhanh trí: “Linh Chi y quán của Tôn lão đại phu, mau!”
“Vâng! Đi!”
Đêm khuya vắng người, mưa rơi tí tách, chiếc xe ngựa phóng như bay, vó ngựa dẫm lên mặt đất lát đá phát ra tiếng động giòn tan.
Đường lát đã được cái sạch sẽ, nhưng cũng có điểm không hay, đó là xe ngựa đi trên đó hơi rung lắc. Có điều ở trong thành xe ngựa thường đi chậm cho nên không thành vấn đề, lúc này xe đi nhanh, người trong xe nảy lên liên hồi.
Người khỏe còn thấy không thoải mái nữa là người ốm bệnh, nhưng mà cứu người như cứu hỏa, không còn cách nào khác. Lãnh Nghệ nâng người Trác Xảo Nương lên không, giảm bớt sự xóc nảy ảnh hưởng lên nàng, liên tục nói: “Xảo Nương! Kiên trì thêm một lúc nữa thôi, sắp tới chỗ đại phu rồi, nàng sẽ mau chóng khỏe lại! Ta biết nàng là cô gái rất kiên cường mà…”
Trác Xảo Nương nãy giờ nằm thiêm thiếp, đột nhiên gọi: “Quan nhân!”
Lãnh Nghệ mừng rỡ cho rằng Trác Xảo Nương đã nghe thấy những lời mình nói, ôm chặt nàng trong lòng: “Xảo Nương! Ta đây, ta đây.”
Không ngờ Trác Xảo Nương vùng vẫy, muốn thoát khỏi vòng tay y, lẩm bẩm: “Quan nhân, chàng ở đâu? Quan nhân! Quan nhân!”
Lãnh Nghệ hoảng sợ, nói lớn: “Xảo Nương! Ta ở đây, đang ôm nàng này.”
“Quan nhân, chàng đâu rồi? Chàng đâu rồ?” Trác Xảo Nương hai mắt nhắm nghiền, cố đẩy y ra, miệng hàm hồ không rõ:
Lãnh Nghệ lòng lạnh toát, không biết nàng hôn mê thần trì không rõ ràng, hay là trong tiềm thức của nàng đã nhận ra điều gì, hai mắt cay xè, hôn lên trán nóng rực của nàng thủ thỉ: “Xảo Nương, ta ở đây, ngay bên nàng, đừng lo, ta đưa nàng đi chữa bệnh, nàng sớm khỏe lại thôi…”
Trác Xảo Nương cong người ho dữ dội, thân thể nhỏ nhắn co quắp như con tôm nhỏ đáng thương.
“Máu! Máu!”Thảo Tuệ chỉ cánh tay Lãnh Nghệ hét lên: