Phần 299: Ông cháu dạo thanh lâu. (2)
Thảo Tuệ khéo léo giải thích: “Lão thái gia, thanh lâu là nơi văn nhân sĩ tử thích tới ngâm thơ làm phú, đại lão gia cũng là văn nhân, mua nơi này là để kết giao với họ. Có điều đại lão gia chưa bao giờ tới đây, tiếp khách cũng là ở tửu lâu, không mời ca cơ, có cũng là để múa hát trợ hứng. Kỳ thực quan viên sở hữu thanh lâu không phải ít, chỉ là không ra mặt thôi, đều là để người nhà làm thay… Cho nên mới mời lão thái gia tới, người làm việc vững vàng, có uy nghiêm, thấy không đúng là quản, chính là người lý tốt nhất.”
Không phải Thảo Tuệ nói thế để dỗ ông cụ, mà sự thực là như thế, không chỉ thanh lâu, mà đổ trường cũng thường có dính líu tới quan viên, đây là bí mật công khai ai có kiến thức một chút đều biết.
Nghe thế, lưng Lãnh Trường Bi thẳng lên, vuốt râu thọ: “Đúng đúng, ta thấy không ít người mặc nho phục đi vào, rõ là văn nhân. Lão hủ năm xưa cũng học tư thục vài năm, coi như là nửa văn nhân. Giúp tôn nhi quản thanh lâu là hợp lý.”
Lãnh Phúc nghe mà cười tới muốn nở hoa trên mặt, luôn mồm phụ họa: “Cháu cũng học tư thục vài năm, cũng là nửa văn nhân, giúp ca ca quản lý nơi này.”
Lãnh lão thái gia là người từng trải, tất nhiên đi guốc vào bụng hắn: “Gia gia nói trước, tiểu tử ngươi đừng có ý đồ với các cô nương ở đây, thỏ không ăn cỏ gần hang, nếu làm trái, ta đánh gãy chân chó.”
Lãnh Phúc không đến nỗi ngốc, ưỡn ngực làm vẻ chính nhân quân tử: “Gia gia cứ yên tâm đi, vừa rồi cháu chẳng thèm nhìn một cái.”
“Không nhìn à?” Lãnh Trường Bi hừ lạnh: ” Mắt sắp rớt ra khỏi tròng rồi, tưởng ta già mắt kém à?”
“Gia gia, giờ ca ca cháu là quan lớn rồi, cháu là nhân vật có vai có vế, phải đại gia khuê tú mới xứng với cháu, sao có chuyện lêu lổng với nữ tử phong trần?”
“Ngươi biết thì tốt. Ta cảnh cáo ngươi, ca ca ngươi nâng đỡ ngươi, ngươi phải biết trân trọng, nếu làm chuyện gì ảnh hưởng tới ca ca ngươi, ta đánh gãy cái chân chó.”
Thảo Tuệ nghe hai ông cháu nhà này trò chuyện cứ che miệng cười suốt, khi nghe thấy có tiếng gõ cửa mới đi ra mở.
Lão bảo cười tươi như gió xuân, eo đong đưa như rắn nước đi vào, hai tay đặt bên hông nhún người thi lễ: “Lão thái gia, lão thân tới hành lễ ạ.”
Lão Trường Bi tức thi làm vẻ mặt trang trọng uy nghĩ, vuốt râu thong thả nói: “Ngươi là lão bảo đấy à?”
Hai từ lão bảo này tất nhiên khó nghe, người ta đều gọi là ma ma, có điều lão bảo chẳng để bụng, khẽ phất khăn thơm: “Vâng ạ, lão thái gia sau này có gì cứ sai bảo.”
Lãnh Trường Bi gật đầu, tuy Lãnh Nghệ mời ông tới giúp quản lý, nhưng ông chưa bao giờ tới thanh lâu, chỉ biết có nơi như thế, rốt cuộc thế nào không rõ. Vậy sao quản lý được, nhưng gừng càng già càng cay, ông cụ ung dung bảo: “Trước tiên dẫn ta đi xem một vòng đã.”
“Dạ, mời lão thái gia.” Lão bảo đi trước dẫn đường, rời hoa sảnh, trước tiên đi quanh tầng một, vừa đi vừa khoe: ” Lão thái gia, bây giờ mới là buổi chiều, khách chưa đông, đợi tới tối khách tới nhiều đến mức các cô nương chiếu cố không xuể.”
“Nếu không đủ cô nương phải làm sao?” Lãnh Phúc mắt muốn dán vào mông lão bảo, lão bảo mới ngoài ba mươi, xinh đẹp và sắc sảo, dáng vẻ thướt tha rung động lòng người, tuy khóe mắt có nếp nhăn, tuy son phấn hơi đậm, nhưng vẫn nhìn ra thời thiếu nữ ắt là mỹ nhân hiếm có:
Lãnh Trường Bi gõ cốc một cái lên đầu: “Không có quy củ, ta đang nói chuyện, ai cho ngươi xen vào?”
Lãnh Phúc ôm đầu không dám nói nữa.
Lão bảo áp giọng nói: “Nếu không đủ phải mượn cô nương ở thanh lâu khác ứng phó, kiếm được tiền phải chia họ ba phần.”
Ông cụ Lãnh Trường Bi cứ nghe thấy mất tiền là nhíu mày: “Thế không tốt, thế chẳng phải người ta kiếm mất sao?”
“Đúng đấy ạ.” Lão bảo gặp người đồng cảm, tuôn một tràng: ” Lão thân đã nói với Thảo Tuệ cô nương, mua thêm ít cô nương nữa, cả Ba Châu này, chỗ chúng ta làm ăn tốt nhất, nên mở rộng mới được. Nhưng mà đông gia không cho, nói là thế là đủ, giờ lão thái gia tới thì tốt quá, lão thái gia làm chủ, chúng ta tuyển thêm cô nương…”
Lãnh Trường Bi nào bao giờ quản chuyện như thế, không biết đúng hay sai, nhưng mà cháu mình không cho ắt nó có dụng ý, hắng giọng một cái: “Không vội, ta xem xong đã.”
“Dạ.” Lão bảo cố ý lấy lòng, đợi dẫn đi xem vòng quanh biết quy mô rồi, liền mời hai ông cháu họ tới một gian phòng xa hoa, bảo các cô nương chưa tiếp khách tới gặp mặt:
Thế là một đám cô nương oanh oanh yến yến kéo vào, ríu ra ríu rít không ngừng, đã thế nàng nào nàng đấy hết sức bạo dạn, ra sức dán thân thể mềm mại vào hai người, giọng ngọt như mật, đủ mọi dáng vẻ muôn hình vạn trạng làm người ta quên cả đông tây nam bắc.
Lãnh Trường Bi là người từng trải, tôn nhi đã lớn rồi, chẳng mấy chốc có tằng tôn tới nơi, lại già thế này, người lâng lâng đấy, song vẫn trụ nổi. Lãnh Phúc lớn thế này chưa từng nắm tay nữ nhân, trước mắt lúc này nào mông nào ngực, náo gương mặt tươi như hoa… Chỉ thấy máu sôi sùng sục, đủ mọi ý nghĩ vờn quanh trong đầu, người đờ đẫn, miệng toét ra mất kiểm soát, đến nói cũng không nói nổi, nước dãi chảy ròng ròng.
“Đủ rồi! Đứng sang bên.” Thảo Tuệ quát giải vây:
Đám cô nương cười khúc khích đứng thành hàng, Lãnh Trường Bi nhìn thằng cháu mặt chi chít dấu son, ngơ ngơ ngẩn ngẩn như bị lấy mất hồn, vỗ tay vịn ghế: “Tỉnh lại, nhìn cái mặt ngươi kìa, khác gì đít khỉ không? Lấy nước lau cho nó, còn ra thể thống gì?”
Tức thì có cô nương cười khúc khích đi ra, bọn họ nhìn cái là biết ngay Lãnh Phúc là chim non, nên bọn họ mới cố tình trêu chọc như vậy.
Lãnh lão thái gia nhìn kỹ đám cô nương này, trong con mắt ông già nhà quê quen nhìn nữ nhân không đen đùa thô kệch, ở đây đương nhiên toàn cô nương đẹp như hoa. Trong lòng không khỏi nghĩ, có nhiều cô nương thế này, Lão Nhị không lo không có tôn tức phụ rồi. Ý nghĩ này vừa sinh ra tự mắng bản thân, đây là nữ tử phong trần, sao có thể cưới về nhà. Có cưới phải cưới đại gia khuê tú mới đúng.
Trong lòng không khỏi phơi phới, sáng nay đi đường còn chắt bóp từng xu không dám tiêu bừa, thế mà bây giờ đã nghĩ chuyện kiếm đại gia khuê tú là tôn tức phụ. Đều là tôn nhi giỏi giang, tổ tiên tích đức, lần sau về phải xây lại mộ tổ.