Phần 290: Mua cửa hiệu. (1)
Trác Xảo Nương biết trượng phu được hoàng đế thưởng cho đai lưng vàng, cái khác thưởng bao nhiêu nữ thì nàng không rõ, trượng phu đã nói thế nàng không nghi ngờ: “Quan nhân thấy nên mua thì mua.”
“Ừ, mua cửa hiệu thì dễ, kiếm người quản lý mới khó. Vì quan gia thưởng rất nhiều, khả năng mua được mười cửa hiệu. Lần trước ta và nàng bàn bạc, đợi sau này có tiền sẽ giúp đỡ người trong nhà. Giờ vừa vặn chúng ta cần người tin cậy giúp chúng ta quản lý, nàng thấy mời ai được?” Lãnh Nghệ hỏi ý:
Trác Xảo Nương mừng lắm, lại hỏi: “Quan nhân, sao không mua ruộng?”
Với cổ nhân, có tiền đem mua ruộng gần như thành tư duy cố định, Lãnh Nghệ mục đích là tiền sắt mà không phải muốn mua sản nghiệp: “Tạm thời không mua ruộng, chúng ta dùng tiền kiếm tiền, mời kiếm được nhiều hơn. Với lại hiện rất nhiều người đang chuyển nhượng cửa hiệu, nhân lúc giá rẻ, mua vào tiện hơn.”
“Vậy quan nhân muốn mua những cửa hiệu gì?”
“Đỗ trường, hiệu cầm đồ, khách sạn, tửu lâu, tiềm gạo, thanh lâu…”
“Thanh lâu?” Trác Xảo Nương há hốc mồm: ” Cái, cái đó… Không hay.”
Tống triều chưa có tiền trang, bình thường cũng không có chuyện đổi tiền. Lãnh Nghệ muốn dùng vàng đổi ra sắt, thứ y nhìn trúng nhất chính là thanh lâu, nơi này luôn tụ tập lượng lớn tiền. Lãnh Nghệ ôm bờ vai nhỏ của nàng: “Sao, lo ta tới nơi đó à?”
Trác Xảo Nương mặt đỏ bừng bừng liếc Thảo Tuệ một cái: “Không, không phải thế… Thiếp chỉ thấy quan nhân là quan triều đình, kinh doanh thứ đó sẽ ảnh hưởng tới thanh danh.”
“Bất kể là kinh doanh cái gì thì ta cũng không thích hợp ra mặt, cho nên mới cần tìm người giúp.” Lãnh Nghệ giải thích:
Trác Xảo Nương thấy trượng phu đã quyết, tính cách nàng rất hiền lành, không phản đối: “Trong nhà chúng ta… Thái gia tuổi cao, tất nhiên không giúp được, công công bà bà đều là người làm nông thật thà, không biết làm ăn. Chỉ có thúc thúc trước kia ở trong thành buôn bán nhỏ là hiểu một chút, thúc mẫu là người không khéo có thể giúp. Đúng rồi, chúng ta có hai đứa đường đệ làm hỏa kế ở đổ trường, có thể giúp quản lý đổ trường. Tiểu thúc và tiểu cô còn nhỏ lắm, chưa thể giúp được gì.”
Lãnh Nghệ cơ bản nắm được gia đình mình rồi, hỏi: “Nhà nàng thì sao?”
“Cha mẹ thiếp cũng là người làm ruộng thật thà, đệ đệ và đệ tức cũng thế. Tỷ tỷ đã gả đi, muội muội còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Chí có ca ca và tẩu tẩu đôi khi gánh rau vào thành bán, ca ca thiếp nói, tẩu tử thiếp giỏi ăn nói lắm, mỗi ngày bán rau có thể bán nhiều hơn người khác ba tới năm đồng.” Nhà Trác Xảo Nương có năm huynh đệ tỷ muội, nàng đứng thứ ba:
Lãnh Nghệ thầm ghi nhớ hết, nhưng không thể liền một lúc gọi hết thân thích tới được, từ từ thôi, quen với từng người: “Cũng không phải mỗi cửa hiệu cần một thân thích quản lý đâu, chúng ta chỉ cần có sổ sách rõ ràng là được rồi.”
“Vậy thì nên mời ai đây?”
“Ta không biết nên mới hỏi ý nàng mà.”
Trác Xảo Nương suy nghĩ rất lâu, tay chống cằm hết chuyển bên trái lại bên phải mà chưa có quyết định: “Quan nhân, chuyện này thật khó!”
“Hay thế này, ta nói, rồi nàng góp ý nhé… Lão thái gia thì sao, nếu xương cốt còn tốt, tới đứng đó là được rồi.” Suy nghĩ của Lãnh Nghệ là, dù sao người già không nhạy bén như người trẻ, khó phát hiện hơn, mình chỉ cần dỗ ông thật vui vẻ, thế là có người đứng về phía mình, chỉ lo sức khỏe ông không tốt:
Chỉ nửa năm trước thôi Trác Xảo Nương mỗi ngày nhìn vào hũ đựng gạo ba lần, ăn bữa nay lo bữa mai, lại thường có người đòi nợ. Vậy mà chẳng nhớ từ lúc nào cuộc sống tốt lên rồi, thậm chí bây giờ ngồi đây tính toán xem nên mua cửa hiệu nào rồi mời ai quản lý nữa, nàng thực sự chưa thích ứng được. Nàng là người giỏi vun vén cuộc sống khi tằn tiện chi tiêu chứ không biết làm gì khi dư dả thế này.
Lãnh Nghệ cũng đề phòng mời người thân tới sẽ phát sinh chuyện không hay, khi thê tử quá mềm yếu, bị người ta lấn át, nói trước: “Có điều phải nói trước, dù là mời ai thì cũng chỉ tới giúp chúng ta thôi, chuyện nhà ta vẫn phải do nhà ta quyết. Nên nàng làm tổng quản sự tất cả cửa hiệu.”
“Thiếp á?” Trác Xảo Nương sợ hãi rối rít xua tay: ” Thiếp không biết làm gì đâu, hỏng chuyện của chàng mất.”
“Cái gì mà chuyện của ta, là chuyện nhà chúng ta.” Lãnh Nghệ cổ vũ: ” Còn về phần không biết thì có ai sinh ra đã biết đâu, ai chẳng phải từ từ mà học.”
“Dạ…” Trác Xảo Nương vẫn thấp thỏm lắm, không dám trả lời dứt khoát:
Thảo Tuệ nãy giờ chỉ đứng một bên nghe hai người trò chuyện, lúc này mới nhỏ giọng xen vào: “Phu nhân, nô tỳ có thể giúp người lo liệu sổ sách.”
Trác Xảo Nương bất ngờ lắm: “Phu nhân gì chứ, gọi là tỷ tỷ… Mà muội biết xem sổ sách sao?”
Thảo Tuệ chưa quen cách xưng hô mới, gọi ra cảm thấy không quen: “Gia gia… Muội, cha muội đều quản lý sổ sách, muội từ nhỏ đã học cha, nên biết.”
Trước kia không muốn nó nghĩ tới chuyện cũ nên không hỏi, lần này Thảo Tuệ đã chủ động nhắc tới, Lãnh Nghệ nói: “Gia và và cha muội làm gì?”
“Gia gia muội từng làm chủ sự dưới tam ti, trong nhà muội khi đó mở rất nhiều cửa hiệu, cha muội phụ trách quản lý sổ sách thu chi. Trong đó có cả hiệu cầm đồ và thanh lâu… Về sau vì một vụ án của triều đình mà liên lụy.”
“Muội là nữ nhi, sao lại dạy muội?”
“Ca ca muội chỉ thích chơi bời, gây sự thị phi, nói mãi không sửa. Gia gia và cha muội đều không hy vọng gì vào huynh ấy nữa, cho nên dạy muội quản lý sổ sách, nói sau này trao gia nghiệp lại cho muội đồng thời tuyển một nữ tế tới nhà.” Thảo Tuệ nhắc tới chuyện cũ, ngữ điệu dần ảm đạm: ” Tỷ phu và tỷ tỷ đều ơn nặng như núi, muội không có gì báo đáp…”
“Dừng, đã là người nhà, sau này đừng nói thế.” Lãnh Nghệ cắt lời Thảo Tuệ: ” Được rồi, sau này để muội quản lý sổ sách. Nếu vậy muội cũng biết giá trị của các loại cửa hiệu chứ?”
“Tuy mỗi vùng khác nhau về giá cả, nhưng nếu đi xem, muội có thể ước chừng.” Thảo Tuệ gật đầu:
“Thế tốt quá, mai chúng ta sẽ bắt đầu.” Đừng nghĩ Lãnh Nghệ quyết định tùy tiện, y đi nhiều nên biết, thời đó đừng nói tới được đi học biết kiến thức gì, nhiều người đi chợ mua bán còn chẳng hiểu, chỉ biết dùng một thứ đổi một thứ, vì họ không biết đếm. Nên Thảo Tuệ được học quản lý sổ sách là ngang với nhân tài chất lượng cao rồi.
Trác Xảo Nương là mừng nhất, nghĩ tới phải lo liệu sổ sách là nàng đã sợ.