Phần 287: Nhận một ca ca
Phải làm gì, Lãnh Nghệ có quyết định rất nhanh, thời đại phong kiến chỉ có một ông chủ, y biết chính xác người này là ai, còn gì phải nghĩ nữa? Lãnh Nghệ vén áo bào quỳ xuống, hướng về phía bắc dập đầu: “Quan gia anh minh thần võ, văn thao võ lược, cái thế vô song, Đại Tống chỉ có dưới sự thống lĩnh của quan gia mới có thể giữ được cơ nghiệp vạn thế. Thần bất tài được quan gia tán thưởng, cảm kích rơi lệ, về sau chỉ nghe một mình thánh ý của quan gia, dù tan xương nát thịt, gan óc lầy đất cũng không từ.”
Nói xong mà bản thân y cũng rùng mình muốn nôn, nhưng lúc này nói càng buồn nôn thì càng an toàn.
Nghe vào tai Vương Kế Ân lại khác, đây là lời biểu lộ sắt đá nhất, vui vẻ đỡ y lên: “Cha gia trở về nhất định báo lên lòng trung thành của Lãnh đại nhân với quan gia, quan gia không bạc đãi ngài đâu.”
“Thần hiểu.” Lãnh Nghệ nuốt nước bọt, may mà không ai nghe thấy:
Vương Kế Ân tỏ ra thân mật hơn hẳn: “Cho ngài biết, triều đình đang trù lương bắc phạt, lại thêm nhiều nơi gặp thiên tai, thậm chí còn nghiêm trọng hơn Ba Châu. Nhưng quan gia ưu tiên chẩn tai cho Ba Châu, chính là muốn Lãnh đại nhân không còn băn khoăn việc khác, chuyên tâm tra án.”
Lãnh Nghệ chắp tay về phía bắc: “Thần thay bách tính Ba Châu, tạ thánh ân quan gia.”
“Hai món đồ kia một khi có manh mối sẽ thông báo ngay cho Lãnh đại nhân, nếu cần sẽ điều chức ngài tới đương địa, cho nên ngài luôn phải sẵn sàng. Hiện giờ ngài ở Ba Châu làm tốt chức thông phán, cũng không lơ là tìm kiếm manh mối. Ai biết được đám mây nào có mưa? Nếu ngọc tỷ đã xuất hiện ở Ba Châu, vậy thứ khác cũng có khả năng ở nơi này.”
Căn dặn xong, Vương Kế Ân và Lãnh Nghệ đi ra, tiếp đó cùng Liêu tri phủ thị sát toàn thành.
Tất nhiên chuyện này chỉ là cưỡi ngựa xem hoa mà thôi, biểu thị vài câu thương tiếc, vỗ về vài bách tính, sau đó đặc biệt đi thăm người nhà 23 dân tráng bị giết chết, chỉ thị Liêu tri phủ phải phủ tuất tốt những vị tráng sĩ này.
Suốt quá trình đó Lãnh Nghệ lui về sau tự đặt mình vào vị trí thứ yếu, nhường hết cho Liêu tri phủ thể hiện. Một mặt cũng là để quan sát Vương Kế Ân, phát hiện bất kể nghe Liêu tri phủ kể chuyện bi thương ra sao, tới gặp thân nhân hai ba người kia nói lời thống thiết thế nào, tuy miệng hắn nói lời đau thương nhưng hai mắt hắn thủy chung không thay đổi, cho thấy chúng sinh trong mắt hắn chỉ như sâu kiến. Loại người như thế cần phải cẩn thận.
Thế nên buổi tối sau khi Liêu tri phủ bày tiệc khoản đãi, Lãnh Nghệ mời Vương Kế Ân về nhà nghỉ, lấy ra một cái hộp gấm, biểu thị cảm kích hắn vất vả truyền chỉ, có chút quà bái tạ.
Cái hộp tuy nhỏ, Vương Kế Ân nhận lấy suýt tuột khỏi tay, lòng mừng thầm, hắn quá hiểu mấy thứ vàng bạc châu báu, nặng thế này chỉ có vàng mà thôi, hơn nữa phải trên trăm lượng.
Lãnh Nghệ đương nhiên làm vậy không phải vì cầu thăng tiến, vinh hoa phú quý gì, y chỉ mong bình an sống ở thời đại này tới hết đời. Nhưng giờ không may lún vào đại án kinh thiên này, muốn sống qua được không chỉ đứng đúng bên, còn cần có người che chở, tới lúc cần, nói không chừng một câu của tên thiếp thân thái giám này cứu được cái mạng của y không chừng.
Còn Vương Kế Ân tuy là tâm phúc thái giám của hoàng đế, nhưng hoàng đế giờ hoàng vị còn chưa ấm chỗ, hắn tất nhiên phải hết sức cẩn thận, lợi lộc mò được không mấy, được tặng quà nặng thế này là lần đầu, có chút ái ngại: “Lãnh đại nhân, món quà quý như thế, cha gia sao dám nhận.”
“Một chút lễ nhỏ mà thôi, nội tướng giúp ti chức nhìn rõ phương hướng, ích lợi cả đời, đó mới là ơn lớn.” Lãnh Nghệ khách khí nói:
“Lãnh đại nhân coi trọng cha gia như thế, sau này chúng ta là người một nhà rồi, không cần gọi nội tướng chi cho xa lạ, gọi Vương công công là được.” Vương Kế Ân cười vui vẻ:
“Vậy tiểu đệ leo cao xin gọi một tiếng ca ca.” Lãnh Nghệ chắp tay:
Vương Kế Ân giật bắn mình, hắn tuy quyền cao chức lớn, người xun xoe không ít, nhưng nô tài vẫn là nô tài, thân phận thấp kém, luôn chịu sự khinh bỉ. Hắn rất mẫn cảm với thái độ của người khác với mình, từ một tiếng gọi ca ca này của Lãnh Nghệ, hắn không thấy có sự nịnh bợ hay kỳ thị nào, thoải mái như trước kia có tên tiểu tử nhà bên hay chạy ngang qua, thấy hắn gọi một tiếng ca ca sau đó toét miệng cười chạy mất vậy, vừa thân thương lại ấm lòng: “Chuyện này, chuyện này… Lãnh đại nhân… À hiền đệ, ta nhiều tuổi hơn hiền đệ, coi như mặt dày nhận tiếng ca ca này. Nhưng cách xưng hô này nên giới hạn khi chỉ có hai chúng ta thôi, dù là trước mặt đệ muội cũng đừng nói.”
Lãnh Nghệ trịnh trọng gật đầu: “Ca ca yên tâm, đệ không gây phiền toái gì cho ca ca đâu.”
Thực ra nói tới phiền toái, Lãnh Nghệ mới là người bị phiền toái, đường được là người đọc sách, sĩ đại phu, lại đi gọi một thái giám là ca ca. Chuyện này lộ ra ngoài, người đọc sách thiên hạ phỉ nhổ, đứng mong còn chỗ đứng chân trên đời này.
Ngoài ra nếu người ta vin vào cách xưng hô này, đàn hặc hắn nội ngoại câu kết thì hậu quả khó lường lắm. Chỉ là Vương Kế Ân không cầm lòng được, có lẽ Lãnh Nghệ cũng không ngờ một câu ca ca khơi lên trong lòng Vương Kế Ân bao nhiêu hoài niệm.
Vương Kế Ân nhìn trái nhìn phải, giọng áp càng thấp: “Hiền đệ, ca ca nói cho ngươi chuyện này, không được nói với ai đâu đấy.”
Lãnh Nghệ nghiêm túc gật đầu: “Ca ca yên tâm, miệng của đệ kín lắm.”
“Ừ, quan gia sau khi đăng cơ, luôn muốn thực hiện kế hoạch lớn, không lâu sau sẽ dùng binh với Bắc Hán và nước Liêu, mở rộng cương thổ. Đồng thời muốn thúc đẩy nông canh. Nhưng hiện giờ đồ sắt rất thiếu, lượng lớn tiền sắt dùng đúc tiền, hao phí kinh người. Quan gia chuẩn bị đúc tiền đồng, đổi lấy tiền sắt ngoài dân gian, vừa là rèn vũ khí, vừa là làm nông cụ, khai khẩn đất hoang.”
“Quan gia chuẩn bị thu mua thế nào?”
“Thường thì là 100 đồng đổi 100 đồng, có điều vì cổ vũ bách tính đổi tiền đồng nên dùng 105 tiền đồng, đổi lấy 100 tiền sắt. Ở nơi chất lượng sắt tốt như Ba Châu, có khi đạt tới 110 tiền đồng, đổi 100 tiền sắt. Không quá tháng tám sẽ thực thi, hiền đệ hiểu chưa?” Vương Kế Ân cười đầy hàm ý: