Phần 284: Chó lợn không bằng
“Ta biết ở châu huyện xa khó mua được lượng lớn lương thực nên dứt khoát tới kinh thành. Tuy mua lương thực ở kinh thành đường xá xa xôi, giá cả tăng lên bội phần. Nhưng lúc này không còn lựa chọn nào, ta quyết định mua thay ngươi rồi.” Bạch Hồng nói: ” Ta lo ngươi sốt ruột nên về trước báo tin.”
Sắc mặt Lãnh Nghệ trở nên nghiêm trọng, lương thực đưa từ kinh thành tới tức là tốn thời gian hơn nhiều, nhéo cằm một lúc hỏi: “Đại khái bao lâu nữa tới nơi?”
“Chừng ba ngày nữa thôi, sắp tới địa phận Ba Châu rồi.”
“Xe vận lương có hộ vệ chứ?”
“Như bình thường thôi, đi đường xa tất nhiên phải có.” Bạch Hồng nhận ra thái độ khác thường của y: ” Làm sao vậy?”
“Ta phát hiện ra có 23 dân tráng hộ đê bị mưu sát, chính là những người canh phòng ở đoạn đê vỡ, tuy không tìm ra bất kỳ chứng cứ nào. Nhưng ta hoài nghi, có kẻ muốn mở rộng thiên tai để trục lợi. Nếu thực sự có kẻ mưu đồ như thế…” Lãnh Nghệ đứng dậy: ” Hy vọng ta sai… Mau, chúng ta đi tiếp ứng cho họ.”
Bạch Hồng rất dứt khoát, đi chuẩn bị ngựa. Tranh thủ lúc đó, Lãnh Nghệ lấy giấy viết hai lá thư, một cho Liêu tri phủ, một cho Trác Xảo Nương, nói mình đi kiếm lương thực, có lẽ vài ngày mới về.
Lãnh Nghệ và Bạch Hồng đã đeo mặt nạ lên ngựa, đi ngày đi đêm tiếp ứng đội xe.
Suốt dọc đường đi, khắp nơi nơi là những cảnh đồng ruộng, nhà cửa, cây cối bị lũ phá hủy, đường xá không còn, xác người, xác thú phơi thây đồng hoang. Không ít người dắt díu nhau chạy nạn sang vùng khác, đó là người đã thấy trước tương lai nơi này, nhân lúc còn chút sức lực mà đi.
Chập tối ngày hôm sau, hai người vẫn đang bôn ba trên đường, tới vùng vắng vẻ, chợt từ xa nhìn thấy ánh lửa bập bùng, không giống người đốt lửa nấu nướng, mà lửa chạy thành hàng dài.
Không ai bảo ai, cả hai cũng quất ngựa tăng tốc, ngựa lao đi như bay.
Chạy được một đoạn thì ngửi thấy mùi gạo cháy trong không khí, lòng càng như lửa đốt. Đúng lúc ấy có mười mấy thớt ngựa từ phía đối diện họ chạy lại, cả hai đồng loạt ghìm cương ngựa chắn ngang đường.
Mười mấy kỵ sĩ kia cũng dừng lại, nghi hoặc nhìn bọn họ, một lão giả tóc đã bạc, râu ngân bạch, nhưng trông chẳng có vẻ gì là già cỗi, mà hết sức tinh thần, trấn định chắp tay hỏi: “Hai vị, xin hỏi vì sao lại chắn đường?”
Lãnh Nghệ chỉ tay về phía ánh lửa: “Các vị vừa từ phía đó tới, xin hỏi có chuyện gì thế?”
Lão giả à một tiếng: “Chắc là cháy rừng, bọn ta đi gấp, không để ý.”
Bạch Hồng đeo mặt nạ thư sinh bệnh hoạn lạnh lùng nói: “Nơi có lửa là quan đạo, các ngươi đi qua lại không biết à? Trừ khi là các ngươi phóng hỏa, giấu đầu lòi đuôi.”
Lão giả cười gằn: “Bằng hữu nếu đã thích quản chuyện không phải của mình thì đừng nên trách người khác! Lên!”
Mười mấy kỵ sĩ phía sau đồng loạt rút tề mi côn đeo bên hông ngựa, thúc ngựa phóng tới.
“Muốn chết!”
Bạch Hồng hét lên, người vọt khỏi lưng ngựa, giữa không trung xuất kiếm. Bóng kiếm rợp trời phủ xuống đám kỵ sĩ kia, cả đám kinh hãi, biết chọc nhầm cao thủ thì đã muộn, vung côn đỡ, mũi kiếm như con rắn, lách qua thân côn, cong đi đánh vào yếu huyệt trên thân thể.
Chỉ thấy một bóng trắng lướt đi trong cảnh nhá nhem tối tựa như loài quỷ mị, đi tới đâu người ngã tới đó, không kẻ nào tiếp nổi một đòn.
Lão giả chấn kinh không nói lên lời, song không bỏ chạy cũng không cứu viện, đợi Bạch Hồng vừa đánh ngất một tên thuộc hạ, chiêu thế đã hết, đà đã tận mới lao từ trên ngựa xuống. Thời cơ vô cùng chuẩn xác, lão giả tự tin đối phương võ nghệ cao tới mới cũng đủ một chiêu khắc địch.
Nào ngờ khi kiếm tưởng chừng đâm vào mặt địch, cái bóng trắng nhòe đi, đã lách sang bên.
Hai người lướt qua nhau, lão giả thầm hô không xong, võ công đối phương còn hơn hẳn lão dự đoán, lập tức dốc toàn lực ghìm người, quay lại phòng một đòn tập kích từ sau lưng.
Đúng là bị tập kích thật, một thanh chùy thủ bén nhọn kề sát cổ họng lão, Lãnh Nghệ kề dao sát cổ lão: “Ai phái các ngươi tới?”
Lão giả nhắm mắt lại, hàm ý, muốn giết thì tùy.
Bạch Hồng một mực lao về phía trước, cướp lấy con ngựa lão giả để lại phóng ngựa đi xem tình hình. Từ lúc gặp địch, hai người thậm chí chưa từng trao đổi ánh mắt, vậy mà phối hợp liền như lưới trời không một chỗ hở vậy, Bạch Hồng lúc này mới nhận ra, không kìm được quay đầu nhìn về phía Lãnh Nghệ.
Cảm giác này, nàng đã từng có cũng mất đi, tưởng chừng không bao giờ quay lại.
Lãnh Nghệ có vẻ không hề chú ý, đá vào khuỷu chân lão giả, lão ta ngã xuống đất, chân dẫm lên lưng lão: “Nói hay không nói?”
Lão giả không hé răng.
Rắc! Tiếng xương gãy rợn người vang lên, Lãnh Nghệ dùng tề mi côn rơi trên mặt đất đập gãy xương chân lão. Lão giả kêu thảm, đau tới suýt ngất xỉu.
“Kỳ thực ngươi không nói ta cũng biết, ngươi là người của Kim chưởng quầy đúng không, hai mươi ba dân tráng hộ đê bị các ngươi dùng thứ tề mi cô này giết chứ gì? Ngươi khai hay không cũng chẳng sao, mười lăm tên thủ hạ của ngươi, ta thong thả chơi với từng đứa một, thứ không bằng chó lợn các ngươi chết cũng đáng.” Lãnh Nghệ nghĩ tới hai mươi ba dân tráng chết tức tưởi, nghĩ tới cả thành gặp tai họa, bao nhiêu người lâm vào cảnh màn trời chiếu đất, cảm thấy với loại người này dùng bất kỳ thủ đoạn nào cũng không quá:
Lão giả không ngờ đối phương biết rồi, lại nghĩ dù mình không khai đám thuộc hạ thế nào cũng có người không chịu nổi mà nói ra: “Đúng… Là bọn ta làm.”
“Kể lại đầu đuôi.” Lãnh Nghệ ra lệnh ngắn gọn:
“Vâng, vâng.” Lão giả rên rỉ thống khổ: ” Bọn ta là hộ viện của Kim chưởng quầy, đêm hôm đó, ông ấy bảo ta dẫn người dùng gậy giết dân tráng canh đê, để nếu phát hiện thi thể, người ta chỉ nghĩ là bị lũ cuốn trôi va đụng vào đầu thôi. Ta vốn không muốn làm, nhưng Kim chưởng quầy có ân với ta…”
Lãnh Nghệ vung côn đập xuống bàn tay lão, lão giả phát ra tiếng kêu thảm thiết, y chỉ ánh lửa: “Hắn bảo các ngươi đốt phải không?”
Lão giả toát mồ hôi lạnh: “Vâng, Kim chưởng quầy an bài tai mắt ở khắp châu huyện xung quanh, lệnh chỉ cần phát hiện lương thực vận chuyển tới là tìm cách hủy đi.”