Phần 283: Kẻ hưởng lợi
Tìm kiếm thi thể tiến hành trong hai ngày tiếp theo đó, vẫn tìm được thi thể bị đánh vỡ đầu mà chết, hoàn toàn không phải giải phẫu gì nữa, vì con số lên tới 23 rồi, hơn nữa toàn bộ người bị đánh chết là người hộ đê ở chính đoạn đê bị vỡ.
Ngay cả kẻ ngốc cũng nhận ra rồi, đoạn đê này vỡ là có kẻ cố ý phá.
Ai tàn nhẫn tới mức đó, vì mục đích gì?
Nước trong thành đã rút, toàn thành khắp nơi tan hoang, đa phần nhà cửa đã bị nước lũ phá hủy, nhà đất thì sụp đổ hết, nhà cửa xây bằng gạch chỉ bị sụp non nửa. Nói cách khác phòng ốc gặp nạn chủ yếu là của bách tính.
Nước Ba Hà đã giảm xuống phần nào, nhưng vẫn ở mức rất cao, quan lại phái tới các huyện hỗ trợ xử lý thiên tai quay về, nhìn Ba Châu phồn hoa thành tan hoang thì không nhận ra.
Tin tức bọn họ đem về càng làm người ta kinh hãi, toàn bộ các huyện ở Ba Châu đều gặp nạn! Gạo đã trổ bông bị mưa lũ phá hoại, nhiều hương thôn bị lũ cuốn qua không còn lại chút gì.
Lãnh Nghệ vừa bận khắc phục thiên tai vừa âm thầm triển khai điều tra vụ án 23 người hộ đê bị giết. Nhưng không có bất kỳ manh mối nào, trời tối, mưa, nước lũ đã trở thành đồng lõa quá tốt của hung thủ.
Y cũng còn quá nhiều chuyện phải lo, chủ yếu là tái thiết sau thiên tai. Rất nhiều bách tính trong thành không còn chỗ ở, không có cái ăn. Lương thực trong thành bị lũ cuốn đi hết rồi, cả đại hộ cũng chẳng có cái ăn. Vì thế vấn đề nghiêm trong đầu tiên xuất hiện, thiếu lương.
Chuyện này Lãnh Nghệ không hoảng, vì y đã thương lượng với Bạch Hồng rồi, nhưng y không tìm thấy nàng. Tới tửu điếm Hạnh Hoàng không thấy nàng, chỉ tìm được tên hỏa kế, hắn nói Bạch Hồng rời Ba Châu rồi chưa về.
Tính huống khẩn cấp, bách tính không còn lương thực ăn phải rời thành lên núi đào rau dại ăn lót dạ, các vụ tranh giành cướp giật lương thực xảy ra nhiều không kể siết.
Nhiều đại hộ khi nước vừa rút đã phái người đi tới châu huyện lân cận mua lương thực, tin tức mang về khiến người ta suy sụp. Các châu huyện xung quanh cũng bị thiên tai, tuy mức độ nhẹ hơn, nhưng bọn họ cũng đối diện với nguy cơ thiếu lương, bọn họ không mua được lương thực. Tệ hơn nữa có nhà trên đường mang lương thực về gặp phải cướp, mấy chục người chỉ một hai người chạy về, lương thực tất nhiên mất hết.
Kho lương của nha môn được xây dựng vững trãi, móng của nó bằng đá, tường bằng gạch chắc chắn, lại có tường cao bao quanh, nên không bị nước lũ cuốn đi. Tuy lương thực bị ngâm nước, nhưng lúc này vẫn dùng được, nha môn tổ chức nấu cháo cứu đói. Lương thực trong kho nha môn vốn không nhiều, kiên trì không được bao lâu.
Lương thực giờ thành thứ cấp thiết nhất, là ưu tiên hàng đầu, trong đầu Lãnh Nghệ cả ngày chỉ quay cuồng đúng một suy nghĩ, tìm đâu ra lương thực? Khi còn chưa nghĩ ra cách gì thì bị Liêu tri phủ gọi tới.
Vì nước sông còn rất cao, nguy cơ chưa hoàn toàn giải trừ, để an toàn, cho nên địa điểm làm việc của nha môn vẫn ở trên thành lâu.
Lãnh Nghệ tới nơi thì Liêu tri phủ đang đi đi lại lại như kiến bò chào nóng, y không khỏi chột dạ, đừng bảo là có tin tức xấu nữa: “Đại nhân xảy ra chuyện gì thế?”
Liêu tri phủ đưa y một bản công văn, đau khổ không nói thành lời.
Lãnh Nghệ nhận công văn xem, tay chân cũng giá băng, là công văn đốc thúc quân lương của triều đình. Yêu cầu các châu huyện phải toàn lực đảm bảo thu đủ quân lương nộp lên, nếu không cách chức điều tra.
Xem xong lửa giận thoáng cái bùng lên như núi lửa phun trào, Lãnh Nghệ ném mạnh công văn xuống đất, hét lớn: “Triều đình không thu được công văn thỉnh cầu chẩn tai của chúng ta sao? Chúng ta chết đói tới nơi rồi mà họ còn thúc giục quân lương à? Giờ quá nửa số ruộng trong huyện đã xác định mất trắng, năm nay thu hoạch được hai thành đã là may. Nếu nộp lên thì bách tính chỉ còn gió tây bắc mà ăn! Có để người ta sống nữa không?”
Liêu tri phủ bình tĩnh hơn y, mãi mới khuyên được Lãnh Nghệ bình tĩnh: “Bản phủ mời ngươi tới là để liên danh dâng tấu, nói rõ khó khăn của chúng ta, miễn trừ quân lương, đồng thời thỉnh cầu cứu tế.”
Lãnh Nghệ thở dốc, lúc này cũng chẳng còn cách nào khác, dù sao đừng hòng bắt bọn họ nộp lương thực, cách chức điều tra à, giỏi thì tới đây xem.
Tiếp đó Liêu tri phủ soạn tấu chương, hai người cùng ký vào, khẩn cấp báo lên.
Sau khi mưa giảm mạnh, nước sông rốt cuộc cũng rút xuống dưới mức nguy hiểm, Liêu tri phủ hạ lệnh cho bách tính về nhà, chỉ là với đại đa số bách tính mà nói, họ đã không còn nhà để về, nước lũ đã mang đi tất cả.
Trận lũ này còn khiến công thương nghiệp trong thành bị hủy hoại nghiêm trọng, nhiều cửa hiệu vĩnh viễn không mở được nữa.
Lãnh Nghệ dẫn ti phòng hộ phòng tuần thị trong thành, nhìn cửa hiệu khách điếm, tửu lâu, thậm chí là cả thanh lâu cũng phải dán giấy bán rẻ. Lòng y nặng trĩu, Ba Châu bị đả kích quá lớn, e là trong thời gian rất dài cũng khó khôi phục lại được.
Lúc này Bạch Hồng rốt cuộc đã trở về.
Tửu điếm Hạnh Hoàng vì xây dựng bằng gạch xanh, không bị nước lũ phá hủy, chưởng quầy và hỏa kế của cái tửu điếm kỳ quái này sau khi dọn sạch bùn đất thì mở cửa kinh doanh như thường. Chỉ là khách chẳng có lấy một người, vì chỉ còn rượu mà bán nữa thôi. Vị chưởng quầy luôn lặng lẽ ngồi sau quầy cao lách ca lách cách tính sổ sách, tên hỏa kế vẫn nhiệt tình chạy ra gọi một tiếng “Hắc gia”.
Đây là nơi duy nhất ở Ba Châu khiến Lãnh Nghệ còn chút cảm giác quen thuộc của cuộc sống cũ.
Bạch Hồng cũng vẫn vậy, toàn thân bạch y không nhuốm bụi trận, ưu nhã ngồi trong phòng pha trà, thấy Lãnh Nghệ đi vào mặt mày hốc hác râu ria lởm chởm, mắt đầy tơ máu nhẹ giọng nói: “Trông ngươi mệt mỏi quá.”
Lãnh Nghệ gượng cười: “Sao rồi, giờ chỉ trông cậy vào mỗi cô thôi.”
“Không thuận lợi, khi ta phái người đi mua lương thực thì tin tức về Ba Châu gặp thiên tai diện rộng, những nơi ở gần không bán lương thực nữa. Ta phái người đi xa hơn, nhưng cũng không khả quan, vì triều đình dùng binh với phương bắc, cần lượng lớn lương thực dự trữ, nên một phần bị nha môn dùng làm công lương mua mất. Nhiều đại hộ biết có thiên tai cũng ra sức mua lương thực các nơi tích trữ, chuẩn bị phát tài.” Bạch Hồng lần này tuy mặc nam trang, nhưng dùng mặt thật đối diện với Lãnh Nghệ, thần sắc không tốt:
Lãnh Nghệ lòng máy động, y luôn tìm động cơ của vụ phá đê ki: “Ai mua lương thực nhiều nhất, cô có biết không?”
“Là một thương buôn gạo họ Kim.” Bạch Hồng làm việc rất đáng tin cậy, những thông tin này nàng cũng chú ý:
Lãnh Nghệ ngỡ ngàng, câu trả lời khiến y không khỏi sinh vài ý nghĩ nhưng chính y cũng không tin, sao lại có người điên cuồng như thế.