Phần 282: Toàn thành kháng lũ
Từ khi biết đê vỡ, Trác Xảo Nương lòng như lửa đốt, nàng đi khắp tường thành tìm kiếm trượng phu, nghe xung quanh bàn tán nhà ai có người không thoát được, nàng càng lo sợ, đã khóc tới mấy lần rồi. Tới khi trên tường thành xôn xao mới biết Lãnh Nghệ an toàn, nàng mừng lắm, rất muốn nhào vào lòng trượng phu, nhưng bốn xung quanh đều là người cả, dằn lòng kìm nén.
Lãnh Nghệ dù an bài tạo đãi nha môn đưa Trác Xảo Nương lên tường thành từ sớm, nhưng trong lòng sao tránh được lo âu, thấy bóng dáng của nàng cùng Thảo Tuệ ở sau bám chặt lấy áo nàng che giấu khuôn mặt xăm chữ, thực sự yên lòng.
Bình yên là tốt rồi!
Lãnh Nghệ đi tiếp, Trác Xảo Nương cũng không gọi, Thành Lạc Tiệp rất ngạc nhiên, sau đó hiểu ra khẽ cắn môi, như cắn phải một quả nho có cả vị chua lẫn ngọt, mùi vị thực khó tả.
Không lâu sau bọn họ gặp được Liêu tri phủ ở thành lâu, phần lâu trên thành cao tới hai tầng, to lớn không kém gì đại đường nhà môn. Toàn bộ giấy tờ nha môn đã chuyển tới đây, nhìn qua như cái thư viện, Liêu tri phủ lúc này như ông già bình thường, ngồi đó ôm quan ấn thẫn thờ, xung quanh là đám quan viên Ba Châu mặt mày ủ rũ, thực ra chỉ có một nửa, quá nửa khác thấy tình huống nguy ngập đã bỏ thành mà chạy rồi. Lãnh Nghệ cùng họ trao đổi ý kiến một hồi, thương lượng cách lấp lỗ hổng trên đê, nhưng không ai có cách nào hay.
Ngồi đây thở ngắn than dài cũng không ích gì, đó không phải tính cách của Lãnh Nghệ, thế nên y đi tiếp. Bách tính chỉ lặng lẽ tránh đường, không ai dám tùy tiện chào hỏi, tới khi có một đại hán tuổi chừng ba mươi, gương mặt màu đồng đỏ ửng lên, mặt rỗ, bên má phải còn có một vết sẹo dài, trông giống hệt như một tên đại đạo giết người phóng hỏa, người không quá cao lớn nhưng rắn chắc, chắp tay chào hỏi: “Lãnh đại lão gia.”
Lãnh Nghệ nhận ra ngay người này là Bảo Liệp phó băng chủ thuyền bang trước kia, đứng lại hỏi han: “Bảo bang chủ, lần này thuyền bang tổn thất lớn không?”
Thuyền bang liên tiếp gặp kiếp nạn, sau khi Đồ bang chủ chết, thêm một lượng lớn tinh anh bị quan phủ bắt đi, thực lực suy yếu nghiêm trọng. Không chỉ bị các bang phái khác tranh thủ thời cơ tranh đoạt địa bàn, trong nội bộ bang không yên tĩnh.
Họa cũ chưa dứt, nạn mới kéo tới, từ lúc nước dâng tới giờ, toàn bộ thuyền bé không được phép qua lại, hạn chế ảnh hưởng tới đê, không làm ăn được gì, thêm lần này lũ phá đê, chưa biết qua được không? Bảo Liệp cười khổ chắp tay: “Đa tạ đại lão gia quan tâm, còn chưa thống kê ạ.”
Lãnh Nghệ vốn chỉ định an ủi hắn vài câu thôi, giống như nhiều người khác vậy, đột nhiên nghĩ ra một chủ ý: “Bảo bang chủ, ta muốn trưng dụng vài chiếc thuyền của thuyền bang để lấp lỗ hổng trên đê được không?”
“Dạ?” Bảo Liệp ngỡ ngàng: ” Dùng thuyền lào sao lấp được lỗ hổng?”
“Được, chở nhiều đá, cát lên thuyền, sau đó đưa thuyền tới chỗ đê vỡ, sai người đánh chìm thuyền, nếu lỗ hổng quá lớn, đánh chìm vài thuyền, hẳn có thể ngăn đại bộ phận lỗ hổng. Sau đó tiếp tục dùng bao cát lấp vào là được.” Lãnh Nghệ giải thích: ” Đợi tiền chẩn tai triều đình tới, sẽ bù đắp cho ngươi.”
“Vâng! Bọn tiểu nhân nghe đại lão gia chỉ huy.”
Bảo Liệp quyết định rất nhanh, thuyền bang trước kia hùng bá Ba Châu là nhờ quan hệ tốt với quan phủ, nhưng sau vụ án Đồ bang chủ, chẳng những quan hệ này đổ vỡ mà danh tiếng thối hoắc, những người ở lại là những người không còn đường mà đi. Bây giờ nếu có thể dùng thuyền lấp đê, chẳng phải cơ hội xoay chuyển tình thế sao?
Vì thế Bảo Liệp tức thì ra lệnh thủ hạ chấp hành mệnh lệnh của thông phán đại lão gia. Lãnh Nghệ cũng sai Tống bộ đầu tổ chức dân tráng tới bên tàu, chuyển lồng sắt chứa đá lớn và bao tài cát lên thuyền.
Sau khi bốn chiếc thuyền lớn đã chở đầy bao cát và đá, được mấy thuyền khác dắt đi, tới gần chỗ đê vỡ thì thả neo, từ từ thả một con thuyền tới để thăm dò.
Nước quá mạnh, thêm vào trọng lượng của thuyền, thừng bị đứt, thuyền không người lái lao vào trong thành tối om.
Lần này người thuyền bang rút kinh nghiệm, Bảo Liệp thay thừng thường bằng xích sắt. Hơn mười sợi được hơn trăm thuộc hạ thuyền bang, dưới chỉ huy của Bảo Liệp hô lên từng hồi lớn, gian dan đưa nó về phía đê hổng.
Đèn hiệu trên thuyền lái lập lòe phát ra, hơn mười thủy thủ dũng cảm nhất, bơi giỏi nhất vung búa lên đập vào chỗ yếu nhất dưới bụng thuyền. Chẳng mấy chốc ván thuyền dày đã xuất hiện khe hở, dòng nước đục ngầu sủi bọt rồi tràn vào, con thuyền phát ra tiếng răng rắc ghê rợn. Những thủy thủ đó qua xích sắt tới nơi an toàn.
Bọn họ sang tới nơi thì những con thuyền kia chìm xuống, nhờ sức nặng của cát đá trên thuyền, chúng không còn bị nước cuốn đi nữa.
Liên tiếp thuyền chìm xuống, đại bộ phận nước bị cản lại, dòng chảy yếu đi thấy rõ. Không bỏ lỡ thời cơ, dân tráng hai bên mang bao cát, sọt đá ném xuống dòng nước siết. Mặc dù có một số bị cuốn trôi, nhưng lỗ hổng thực sự đang từng chút một khép lại, cổ vũ lòng người cực lớn.
Cứ như thế, nỗ lực của mọi người không uổng phí, khi trời tờ mờ sáng, dân tráng hai bên đê đã gặp được nhau, lỗ hổng khép lại.
Những người không quen biết cũng ôm chặt nhau, nhưng không phải ăn mừng, vì toàn thành đã thành biển nước rồi.
Liêu tri phủ chạy tới, ông ta không dám tin vào chuyện này nữa, dòng nước được ngăn lại, tức là thành được cứu rồi, bóp vai Lãnh Nghệ mấy cái, quát tháo số quan viên còn lại nhấc mông làm việc, không đóng giả lợn chết nữa.
Quan viên Ba Châu làm việc vẫn rất đắc lực, chẳng qua thiếu một người chỉ huy, một điểm tựa mà thôi, ai nấy đi qua Lãnh Nghệ nhìn y cảm kích.
Tiếp đó là tuần tra đê, tổ chức nhân thủ tiết lũ khỏi thành, tìm kiếm người mất tích.
Không có nước tràn vào thành nữa, lại liên tục được tiết lũ qua cổng thành, tới chập tối người thuyền bang vớt lên được một số thi thể.
Lãnh Nghệ hay tin tới nơi, vốn chỉ là để biểu thị thương tiếc, nhưng khi thấy thi thể thì y ngạc nhiên vì phần đầu có ngoại thương rõ ràng! Y ngồi xuống, phát hiện vết thương lõm dài, trên người có ba chỗ như vậy.
Chẳng lẽ là người chết bị nước lũ xô đi rồi và phải vật cứng mà thành.
Đây là vết thương trước khi chết, khác biệt rõ ràng vết thương sau khi chết. Lãnh Nghệ còn đang ngần ngừ không biết có nên giải phẫu để tìm hiểu sâu hơn không thì lại vớt được một thi thể nữa, đầu cũng bị vật cùn đánh lõm người tạo thành.
Giết người, đây là vụ giết người, khả năng trùng hợp là quá nhỏ.
Lãnh Nghệ mặt tối sầm, y không nói chuyện này với bất kỳ ai tránh bứt dây động rừng.
Có người nhận ra người chết, nói hai người này đều là người phụ trách canh đê, tại sao hung thủ lại giết họ cơ chứ?