Phần 280: Lũ lại tới. (2)
Đất trời xám xịt, nước chảy ầm ầm, bốn bề than khóc, tất cả chỉ có một tác dụng, giúp tăng tốc sự hỗn loạn. Tống bộ đầu vừa mới đi lại có công đầu phụ trách làm bao tải đất chạy tới báo: “Đại lão gia, đất cát dùng hết rồi.”
Đất cát bọn họ dùng đều là ở phụ cận ngoài thành, do Ba Châu núi cao nước sâu, lớp đất rất mỏng, không đủ dùng liên tục gia cố đê nữa.
Lãnh Nghệ vội hỏi: “Nơi gần nhất có thể cung cấp đất cách bao xa?”
Đốc công dài mặt: “Những 10 dặm cơ ạ.”
“10 Dặn cũng phải đi.” Lãnh Nghệ lệnh cho tạo đãi ở bên: ” Đi triệu tập xe ngựa để vận chuyển đất.”
Nhưng ngựa ở Đại Tống rất ít, xe ngựa càng ít hơn, chỉ số ít đại hộ mới có. Ngay cả xe trâu, xe lừa cũng không nhiều. Càng phiền hơn nữa, người dân đã di chuyển đi hết rồi, người có xe tất nhiên là chạy ra ngoài thành cả, trong đó có không ít quan viên nha môn. Một số không chạy thì nhà không có người cũng không thể tự ý xông vào nhà cưỡng chế lấy xe nếu chưa ra lệnh trưng dụng từ trước. Bởi thế nên số xe dùng được rất ít.
Lại có một tin xấu nữa, cả bao tải chứa đất cũng dùng hết sạch rồi.
Lãnh Nghệ tuy từng không ít lần kháng lũ, nhưng y có kinh nghiệm ở tuyến đầu chứ không phải là người tổ chức, thế nên nhiều thứ không rõ. Ví như không khảo sát xem toàn thành có được bao nhiêu bảo tải, thứ đó đời sau đơn giản muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, làm sao ngờ tới chuyện hết được?
Một đám ti lại tạo đãi nha môn tranh cãi dữ dội không tìm ra giải pháp thay thế, nếu chỉ đơn thuần đắp đất, một cơn sóng là tan hết, có người nói có thể dùng vải thay thế, bọc đất lại. Cách này cũng không phải là không được, nhưng tốn thời gian, nếu vạn bất đắc dĩ vẫn phải làm.
Đang không biết phải làm sao thì Hồng Kiệt đi thăm dò tình hình lũ trở về, chạy hộc tốc lên đê báo: “Không hay rồi, đại lão gia, một trận lũ rất lớn đang cuốn về Ba Châu, dân cư, vườn tược, cây cối ven bờ đều bị cuốn phăng hết.”
Lãnh Nghệ lạc giọng: “Lớn cớ nào?”
“Lớn lắm, như tường thành, như núi lở vô cùng đáng sợ… Tốc độ này chưa tới một canh giờ nữa là tới Ba Châu.”
Tất cả mọi người nghe tới đó gần như đều hai chân khuỵu xuống, giờ chỉ cần nước dâng bình thường thì đê đã không chịu nổi huống chi tới lũ lớn. Mọi người như đã nhìn thấy Ba Châu bị nhấn chìm.
Cả Lãnh Nghệ cũng bất lực buông xuôi rồi.
Ti lại hộ phòng là người tuổi cao, từng trải nhiều, bình thường chẳng được tích sự gì, nhưng lúc này lại bất ngờ đưa ra sáng kiến lớn: “Trong kho lương thực có bao tải, nhưng chẳng được bao nhiêu.”
Đúng là một lời đánh thức người trong mộng có người khác reo lên: “Thương nhân bán lương thực, họ là người có nhiều bao tải nhất, trưng dụng hết của họ đi.”
Lãnh Nghệ vực dậy được tinh thần, lẩm bẩm: “Đúng rồi, ngoài ra trong thành có rất nhiều đại hộ tích trữ lương, có thể trưng dụng bao tải của họ, lúc này chắc không ai phản đối đâu… Nhưng có bao tải rồi thì đất ở đâu ra?”
Không cần y hạ lệnh đã có ti lại tự chạy đi tới đại hộ trưng dụng bao tải rồi, lúc khẩn cấp, cũng có người sụp đổ, cũng có người càng nguy cấp càng tỉnh táo. Không biết tên điên nào nói, tường thành ngoài là gạch, bên trong là đất, đập ra là có đất dùng.
Thế là có ti lại hô hào dân tráng rỡ tường thành lấy đất, cũng có người thấy chuyện này điên rồ quá mức, nhìn Lãnh Nghệ đợi lệnh. Chết đến nơi rồi, chẳng biết cách này có ăn thua không vẫn tốt hơn trơ mắt ra nhìn, lãnh nghệ quát, làm! Nếu cần còn cả nhà dân làm bằng đất nữa, đập hết.
Mọi người chia đầu ra hành động, Lãnh Nghệ cũng dẫn một nhóm dân tráng tới nhà Kim chưởng quầy, không đợi phó tòng thông báo đã xông vào. Bên trong nhà đã hỗn loạn, bận rộn chuyển đồ chạy lên tường thành, vừa thấy có người xông vào còn tưởng cướp, la hét bỏ chạy.
Kim chưởng quầy hay tin dẫn một đám hộ vệ lăm lăm đao kiếm gậy gộc chạy ra.
Lãnh Nghệ từ xa đã hô: “Tình hình khẩn cấp lỗ mãng xông vào, Kim chưởng quầy lượng thứ.”
Kim chưởng quầy thở phào đuổi phó dịch đi, ai nên làm gì làm nấy: “Đại lão gia khách khí rồi, có chuyện gì cần tới tiểu nhân xin cứ nói.”
Lãnh Nghệ gấp giọng nói: “Thám tử báo về, ở thượng du có một trận lũ lớn đang kéo tới, ước chừng một canh giờ nữa là tới thành Ba Châu. Nhưng bao tải đã dùng hết, muốn trưng dụng bao tải đựng lương thực để chứa đất đắp đê.”
Kim chưởng quầy không nhiều lời, dẫn bọn họ tới kho lương thực, trong kho thậm chí có sẵn lượng lớn bao tải rỗng. Lãnh Nghệ mừng rỡ, sai tạo đãi mang đi ngay.
Bao tải từ các thương nhân bán lương thực cũng không ít, liên tục mang tới tường thành, dân tráng đã phá được lớp gạch ở ngoài đào đất cho vào bao tải vác lên đê.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Từng hồi tiếng sấm lớn như tín hiệu chẳng lành nổ trên không trung.
Mây đen kìn kịt tụ lại ngày càng nhiều, tiếng khẩn cầu bao người dưới đất thành vô nghĩa, cơn mưa dừng nhiều ngày đổ xuống, chỉ thoáng cái đã thành màn mưa trắng trời.
Cứ nghĩ đây là cọng rơm đè chết con lừa rồi, nhưng cơn mưa này ngược lại khiến bách tính như tỉnh ngộ, càng thêm nhiều người kéo tới đê, chen vai thích cánh tham gia đội ngũ đắp đê.
Lúc màn đêm phủ xuống cũng là lúc đợt lũ khủng khiếp được dự báo ập tới.
Trong đêm tối không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe thấy âm thanh như thiên quân vạn mã, mọi người thậm chí cảm giác mặt đất đang rung chuyển, không ít người đờ người vì sợ.
Vài chỗ đê thấp nước đã ào ào vượt quá đê tràn vào thành rồi, người ở chỗ đó đều bị cuốn phăng.
Nước vào thành rồi.
Khắp nơi hỗn loạn, có người bỏ cả bao cát chạy lên tường thành.
“Chặn lại, chặn lại! Tới đó, tất cả tới đó.” Lãnh Nghệ từ xa nhìn nước tràn qua đê, gần như không suy nghĩ nhảy xuống nước chạy tới:
Lúc này không cần y chỉ huy, nước lũ chính là chỉ huy rồi, nơi nào có nước tràn qua là có người nhảy xuống vác bao tới. Có người không chịu nổi dòng nước, bị đẩy văng đi, ai đó hô vang, “Nắm tay nhau”, thế là vô số người tay trong tay tạo thành tường người, lấp lỗ hổng.