Phần 275: Ngọc tỷ truyền quốc
“Lát nữa muội sẽ biết.” Lãnh Nghệ đào rất nhanh, chẳng mấy chốc đã có một cái hố lớn rồi, cũng vì nhiều ngày trời mưa, đất rất mềm, đào không tốn sức:
Cộp!
Cuốc rõ ràng đào trúng cái gì đó rất cứng phát ra tiếng động rõ ràng, Lãnh Nghệ vội dừng lại, dùng hai tay đào, cảm giác được đó là cái hộp sắt vuông vức! Xem ra đúng chỗ rồi, Lãnh Nghệ mừng rỡ, đào đất càng nhiệt tình, chắc mấy chốc đào ra.
Cô ngốc Thành Lạc Tiệp ngồi xổm ở bên soi đèn cười hì hì: “Ra chàng giấu đồ ở đây à, là cái gì thế?”
Lãnh Nghệ không nói, y có biết đâu, chùi sạch tay mới mở hộp sắt, trong hộp lại có một cái hộp, màu vàng, còn khắc rồng.
“Để muội.” Thành Lạc Tiệp tức thì hét lên, nàng không cười được nữa, đặt đèn sang bên, cẩn tận tự mình bấm một chỗ nhô lên ở mắt rồng, chỉ nghe tạch một cái, mở ra bên trong đặt cái ấn ngóc rất đẹp! Trên ấn là con rồng uy vũ cuốn mình:
Hai tay nàng run rẩy, sợ cầm không chắc làm rơi, ôm cả vào lòng, mời lấy ấn ra xem, nhìn trên đó có mấy chữ ” Đại Tống thụ mệnh chi bảo” bằng chứ Triện, kích động nói năng lẫn lộn: ” Không sai, là nó, tìm được rồi! Tốt quá, nó đây rồi!”
Nhìn nàng vui như thế, chắc chắn là một trong ba món bảo vật quý giá kia rồi, Lãnh Nghệ không nói gì cả chính là muốn cho nàng một bất ngờ, để nhìn thấy niềm vui này của nàng. Còn thứ kia là cái gì căn bản y không quan tâm, đi tới chỗ Thành Lạc Tiệp chuẩn bị đồ dã ngoại ngồi xuống.
Trời sao lấp lãnh, nhưng không có trăng, gió mát vi vu, không khí trong lành, coi như là đêm đẹp, Lãnh Nghệ ngồi xuống, xem Thành Lạc Tiệp mua cái gì.
Thành Lạc Tiệp ôm hộp chạy tới, chả chú ý gì, ngồi bệt ngay cạnh y: “Làm sao chàng tìm ra cái này?”
Lãnh Nghệ lấy trong lòng ra cái lót giày và tấm bản đồ đưa nàng: “Nha hoàn nhà ta tìm thấy trong lót dày có ngăn kín, cạy ra liền thấy bản đồ, thế thôi.”
Thành Lạc Tiệp nhìn xong lại hét lên: “Đào, tiếp tục đào, còn hai món nữa, nói không chừng cũng ở đó.”
Nói rồi cho hộp gấm vào lòng, bắt đầu vung cuốc đào.
Lãnh Nghệ lại chẳng đào mà cầm thanh dao chẻ củi chặt ít cành tùng khô có dầu, theo cách Trác Xảo Nương dạy, đan chéo chúng với nhau giống như dựng lêu, châm lửa phía dưới đốt. Chẳng mấy chốc đã đốt lên đống lửa lớn chiếu sáng chu vi chục mét.
Lửa vừa bốc lên, trong bụi cỏ xung quanh liền có tiếng sột soạt, di động hướng ra xa, trong rừng cũng có tiếng thú kêu như dọa dẫm.
Giữa thâm sơn cùng cốc, thảo nguyên bao la, Lãnh Nghệ đều qua rồi, một ngọn núi nhỏ sát thành có con thú nào dọa nổi y chứ. Thong thả mở giỏ trúc, một vò rượu chỉ to hơn bàn tay y chút xéo, một gói lạc rang, một gói thịt sấy khô xé sợi, một gói bánh gạo. Lãnh Nghệ mở nút uống ngụm rượu, cầm đũa gắp thức ăn cho vào miệng, hưởng thụ những thứ hiện ra trong đầu khi Thành Lạc Tiệp quay lưng về phía mình tạo thành tư thế dụ hoặc.
Mặc dù nàng mặc nam trang, cũng để tóc kiểu nam, nhưng không che đậy hết đường con quyến rũ.
Đúng một canh giờ, Thành Lạc Tiệp như chuột chũi đào hang, thu hoạch của nàng rất lớn, đào ra không ít tảng đá lớn nhỏ.
Cuốc lại cạnh một cái, đào phải vật cứng rồi, Thành Lạc Tiệp chẳng còn hưng phấn như lúc đầu, quả nhiên lại là cục đá khác, tức giận vứt cuốc đi ngồi bịch xuống đất thở dốc. Vừa quay đầu về phía Lãnh Nghệ, thấy y vừa ăn vừa uống ung dung, cơn giận bốc lên đầu: “Sao chàng không giúp thiếp?”
Lãnh Nghệ cho thêm một cành cây khô vào đống lửa: “Chuyện vô ích, ta giúp làm gì?”
“Không đào làm sao mà biết là vô ích?”
“Ít nhất giờ ta biết có một tên thị vệ Kha Cường, một tên thái giám Đổng Trạch lấy đi châu báu hoàng gia. Tổng cộng lại có ba thứ bảo bối, ai lại đi đặt cùng chỗ cho người ta hốt trọn ổ? Cho nên nơi này chỉ có thể có một thôi, đào nữa phí công.”
Thành Lạc Tiệp nghĩ cũng phải, ai bảo mình không động não, làm việc uổng công, rồi lại giận cá chém thớt: “Chàng biết sao không khuyên thiếp?”
Lãnh Nghệ bật cười sảng khoái: “Nàng đang phân khích như thế ta khuyên được chắc, để sự thực giáo dục nàng là được.”
Thành Lạc Tiệp tức lắm, nhưng biết Lãnh Nghệ nói đúng, có khuyên nàng cũng vẫn đào, tới khi tận mắt không thấy gì cả mới cam lòng. Hừ mũi một tiếng, không thèm để ý tới y, lại lấy cái hộp ra nhìn, vừa thấy thứ trong đó, cơn giận tan biến, niềm vui hiện rõ lên mặt, nụ cười ngoạc tới tận mang tai. Nàng lại vừa vận động mạnh hai má đỏ ửng, tản phát làn hơi thanh xuân tươi tắn.
Giận đấy lại vui ngay được, chính tính cách đơn giản này của nàng thu hút Lãnh Nghệ, y bất giác cũng cười cùng nàng.
Dưới bầu trời bao la, bốn phía gió mát lồng lộng, bên cạnh có đống lửa cháy bập bùng, có rượu ngon, nếu giận dỗi nhau thì thật đáng tiếc.
Thành Lạc Tiệp thoáng cái đã quên rồi, như đứa bé có món đồ chơi mới nóng lòng muốn khoe, vẫy tay gọi: “Lại đây, cho huynh xem thứ này mà mở mắt.”
“Không cần, chuyện của hoàng gia biết càng nhiều đầu càng khó giữ.” Lãnh Nghệ chưa từng tiếp xúc với hoàng gia thật, nhưng mà đọc truyện xem phim, câu này nghe tới thuộc lòng rồi, y tò mò lắm, nhưng cái mạng quan trọng hơn, nhất là tự thân trải nghiệm cảm giác là người nắm giữ bí mật sẽ thế nào rồi:
Thành Lạc Tuyền cười khanh khách: “Xem huynh nói kìa, chỗ này có hai chúng ta thôi, có gì mà lo. Nói cho huynh biết, đây là ngọc tỷ truyền quốc đấy, chính do Tần Thủy Hoàng dùng khối kỳ thạch khắc thành…”
Nghe tới đó toàn thân Lãnh Nghệ run lên, gai ốc chạy dọc từ chân lên đầu, lông tóc như muốn dựng ngược. Có người Trung Quốc nào lại không biết về nó chứ, nó chính là Hòa Thị Bích, được Tần Thủy Hoàng khắc vào đó tám chữ “Thụ mạng ư thiên, ký thọ vĩnh xương”. Trải qua chiến loạn, nó nhiều lần bị thất lạc, rồi lại xuất hiện. Tới thời hậu Đường thì mất tích rồi. Nhà Tống lại xuất hiện, nhưng mà cũng có học giả thứ ở trong tay nhà Tống chỉ là đồ giả…