Phần 274: Càn khôn trong lót giày. (2)
“Hả?” Lãnh Nghệ ngồi bật dậy, nha đầu này hiện giờ bình phục lại rồi, nhưng cả ngày chỉ biết lặng lẽ bám theo Trác Xảo Nương như cái bóng, làm y nhiều khi quên sự tồn tại của nó. Nghe nói thế lấy lại xem thật kỹ, soi cả dưới đèn, nhưng nào thấy gì đâu: ” Sao ngươi biết?”
“Cho thiếp xem.” Trác Xảo Nương cũng cầm lấy nhìn, nghi hoặc: ” Có gì đâu?”
Thảo Tuệ đi tới chỉ cho họ thấy: “Khác biệt ở chỉ thêu, mặc dù là dùng chỉ giống nhau, hai đầu nối cũng tốt, nhưng sợi chỉ mới mài nến tốt hơn, nên bóng hơn, không bị sờn như sợi chỉ cũ.”
“Thế à?” Trác Xảo Nương mang tới tận dưới đèn, song cũng không dám kết luận: ” Nghe ngươi nói, hình như là cũng có khác nhau thật.”
Càng là dày công che giấu như thế, khiến người am hiểu may vá như Trác Xảo Nương cũng không nhìn ra, càng chứng tỏ có thứ giấu diếm, Lãnh Nghệ cao hứng lắm, bảo Thảo Tuệ: “Ngươi xem tiếp xem còn gì khác thường không?”
“Dạ!” Thảo Tuệ dùng tay nắn hai cái lót giày từ trên xuống dưới, sau đó láy cái dùi nhỏ, khều sợi chỉ ở dưới hình thêu to bằng ngón cái, dùng lực hơi mạnh, đứt sợi chỉ.
Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương cùng nhìn nó chằm chằm.
Thảo Tuệ liên tiếp làm đứt sợi chỉ quanh hình thêu, giải thích: “Dưới hình thêu này là rỗng, thêu hai mặt xong dán lại, cho nên nhìn không ra.”
“Ý ngươi nói là có ngăn kín à?”
“Chắc là thế ạ.”
“Mở ra cho ta.” Lãnh Nghệ lệnh: ” Cẩn thận chút, phía trong có thể có thứ rất trọng yếu.”
“Vâng!” Thảo Tuệ rất cẩn thận dùng dùi sắt cắt đứt từng sợi chỉ một, sau đó lấy đầu kéo lách giữa hai lớp vải, từ từ cắt phần dán ra. Đột nhiên phát hiện kéo đâm vào chỗ trống, thế là nó càng làm chậm hơn, nhìn tựa hồ tay nó chẳng nhúc nhích chút nào, thế mà mũi giày dần dần biến thành cái miệng cá sấu.
Hai ngòn tay của nó lách vào, rút ra một thứ đặt trước mặt Lãnh Nghệ.
Đó chỉ là một tấm lụa trắng mỏng như cánh ve được gấp chỉnh tề, vậy mà Lãnh Nghệ hai tay nhận lấy như đá ngàn cân, bên trên là bức tranh vẽ tảng đá và cây tùng cổ thụ. Bên cây tùng khoanh vòng tròn, viết: “10 Bước phía chính tây ba cây tùng bên Liên Hoa thạch Liên Hoa Lĩnh Ba Châu”
Đây là một tấm bản đồ.
Lãnh Nghệ mừng phát điên, cầm cả lót giày lẫn bản đồ chạy ù đi như cơn gió, chẳng ai kịp hiểu gì. Thoáng cái lại thấy y chạy về, hai tay bẹo má Thảo Tuệ day qua day lại, sau đó lại chạy mất tung tích, để lại Thảo Tuệ ngỡ ngàng xoa má.
Đau!
Lúc này đã là hoàng hôn ngả về tối, cái nóng bị gió sông thôi tan đi, ánh chiều tà giờ chỉ còn giống lớp như sương mù màu hồng, chẳng còn đủ chiếu sáng nữa rồi. Bình thường giờ này thì nha môn đã nghỉ, nhưng từ lúc bắt đầu chống lũ liền không còn ngày đêm gì nữa, nha môn cả đêm sáng đèn, người qua người lại vẫn tấp nập. Tình hình phủ thành Ba Châu đã tạm thời khống chế được, nhưng ở nơi khác vẫn rất gay go, có nơi hậu quả đã tạo thành, chỉ còn cách khắc phục.
Lãnh Nghệ từ nhà đi lối cửa sau tới nha môn rất gần, qua con đường nhỏ là tới, chạy theo dãy hành lang ở sát bên tường tới nhị đường nha môn, ở đây có tiểu viện là công thự của y.
Dọc đường gặp không ít sai dịch, tạo đãi dựa vào hành lang ngủ gật, đều là người ngày đêm chống lũ, giờ không chịu nổi nữa rồi.
Tìm một sai dịch lớn tuổi hỏi chuyện, Lãnh Nghệ liền biết ở ngoài thành, hướng đông có một ngọn núi tên là Liên Hoa Sơn. Đứng ở nha môn ngẩng đầu lên là thấy rồi. Núi không cao, bên trên không biết từ thời nào có người khắc đá thành bông hoa sen lớn, từ đó nó có tên này.
Lãnh Nghệ ngồi kiệu tới nhà thư sinh, bên trong vẫn có tiếng gào khóc, xem ra Doãn Thứu không từ bỏ, vẫn đang tra khảo người nhà của thư sinh đó.
Y biết mình không cản nổi, đừng thấy ngày thường ông ta một mực cung kính Lãnh Nghệ, phàm là chuyện liên quan tới món đồ kia, ông ta không nghe ai. Lòng tức giận nhưng phải nén xuống, Lãnh Nghệ gọi Thành Lạc Tiệp ra nói: “Đêm nay sao sáng, nàng muốn rời thành đi dạo không?”
“Rời thành?” Thành Lạc Tiệp cứ ngỡ có chuyện gì, ai ngờ y về nhà rồi quay lại để rủ nàng đi dạo: ” Trời tối rồi còn đi dạo sao? Lại lên núi nữa.”
“Ừ lên núi ngắm sao, liên tục một tháng mây đen che trời, không thấy trăng sao, ta muốn lên núi chơi, nàng đi không?” Lãnh Nghệ cũng không quan tâm lý do của mình ngớ ngẩn ra sao, cứ nhất quyết nói thế:
Thành Lạc Tiệp luôn coi y là một thư sinh, hay có hành động khác người, cười ngọt: “Đi, thiếp đi, dù là chân trời góc biển, muội đều theo chàng.”
Trên đời ai cũng như cô nương ngốc này thì đâu ra phân tranh, phiền não. Lãnh Nghệ cảm thán, sau đó lấy trong kiệu ra một cái dao chẻ củi, một cái cuốc, vác lên vai như nông dân, nghênh ngang rời thành, y đã dặn trước rồi không cho ai theo.
Thành Lạc Tiệp cười hì hì chạy theo bên cạnh, trên đường đi còn tranh thủ chạy vào cửa hàng còn mở cửa, mua ít đồ ăn vặt, mua rượu, đèn cho vào cái giỏ mây. Xem ra nghĩ rằng Lãnh Nghệ muốn leo núi ngắm sao thật rồi.
Đường phố Ba Châu chia làm hai thái cực rõ ràng, một nửa thì vạ vật nằm ngủ ngay ngoài đường, trông như dân chạy nạn, một nửa đang nhảy nhót ăn mừng vì thoát khỏi đại nạn. Thậm chí đó đây còn có người mang pháo ra đốt, không khí tưng bừng.
Rời cổng phía đông thành Ba Châu không xa liền tới Liên Hoa Sơn, gọi là núi chẳng thà gọi là đồi, cao chắc chỉ tầm ba bốn chục mét, dốc thoai thoải. Dù là trời tối, với hai người mà nói chẳng khó khăn gì.
Chẳng mấy chốc hai người lên đỉnh núi rồi, chỉ có một tảng đá, ba cây tùng cổ thủ, cảnh sắc nhìn lên thì thấy trời mênh mông lấm chấm ánh sao, nhìn xuống thấy thành Ba Châu đã sáng đèn, hình như cũng có chút ý cảnh. Thành Lạc Tiệp dùng dao phạt cỏ dại, đặt đèn lên tảng đá, trải cái khăn, đặt rượu cùng ít món ăn lên đó, nghĩ đêm nay chỉ có hai người, hẳn không còn gì ngăn cản nữa, chuyện nàng khao khát bao lâu sẽ thành sự thực, mắt mơ màng, giọng êm ru quay sang gọi: “Nghệ ca ca.”
Ai ngờ Lãnh Nghệ ở cách đó chừng mười bước đang liên tục vung cuốc đào, Thành Lạc Tiệp ngạc nhiên: “Chàng làm cái gì thế?”