Phần 270: Đổi vai, lại là đổi vai. (1)
Về tới nha môn, Thành Lạc Tiệp thấy Lãnh Nghệ ngủ như chết thì đau lòng lắm, để y ngủ thêm một chút, trong lúc đó sai người đun nước nóng. Nước được rồi mới đánh thức y, vò khăn nóng đắp lên mặt, cách này hiệu quả hơn cả dùng nước lạnh kích thích.
Lãnh Nghệ vỗ vỗ mặt tỉnh táo, vào phòng xác lấy dao giải phẫu thi thể. Thi thể tên thái giám kia chưa chôn, vì nha môn bận rộn chẳng để ý, xác vứt trong phòng để xác, giờ đã bốc cái mũi kinh khủng không ai ngửi nổi, y hí hoáy một hồi cuối cùng moi ra một đống thứ từ dạ dày của thi thể đó.
Thành Lạc Tiệp bóp mũi nói: “Đây là bùn sao?”
“Đúng rồi, chính là bùn.”Lãnh Nghệ rất hài lòng với kết quả này, vì nó xác nhận suy đoán của y: ” Mọi người còn nhớ chứ, hắn ngã trên bãi cỏ, làm sao trong bụng lại có nhiều bùn như thế?”
Doãn Thứu trầm giọng nói: “Hẳn là sau khi trúng kiếm thì hắn rơi xuống nước, nước mang theo lượng lớn bùn chui qua vết thương vào bụng.”
“Đúng.” Lãnh Nghệ gật đầu: ” Nói chuẩn xác thì hắn bị trúng kiếm dưới bụng, mọi người còn nhớ vết thương của hắn rất kỳ quái, giống như có người đâm kiếm vào, sau đó rút ra một đoạn lại rạch ngang không… Khi đó chúng ta cứ suy đoán mãi mà không hiểu nguyên do, giờ ta hiểu rồi, hắn bị thanh kirrdm buộc vào khúc gỗ đâm trúng trôi theo dòng sông đâm trúng.”
Cả hai người kia tròn mắt, nghe mà chẳng hiểu y nói gì.
“Hắn buộc kiếm vào đầu thanh gỗ, bản thân đứng trong nước lũ ngập tới hông, để cho kiếm đâm vào ngực mình, vì nước lũ đẩy đi, thanh kiếm xoay tròn rồi trượt khỏi thân thể hắn, tạo thành vết thương dài ngang ngực… Nước lũ không phải kiếm khách, không xuống dễ hơn rạch ngang… Vết thương này đại khái giống với vết thương của Hồng Kiệt, chỉ khác một người vô tình bị đâm ở phía sau, một người cố ý để kiếm đâm nên ở phía trước.”
Doãn Thứu ngỡ ngàng, nghe hết sức khó tin, nhưng sự thực bày ra trước mắt như thế, tin hay không vẫn vậy: “Đại lão gia nói thế thì hắn tự sát à… tội gì hắn phải làm chuyện phức tạp như thế chứ?”
Kẻ tự sát lại muốn ngụy trang thành có người giết mình, tất nhiên phải có ý đồ, Lãnh Nghệ chỉ ra: “Một tên thái giám đang trốn tránh truy ngã, đi ăn uống bên ngoài mà ngang nhiên dùng vàng thanh toán để người ta chú ý rồi bám theo ăn cướp, không phải vô lý sao?”
Doãn Thứu kêu lên: “A, thuộc hạ hiểu rồi, hắn cố ý, nếu hắn dụ ba kẻ kia tới cướp mình, vậy thì chuyện ném quyển trục xuống sông là ý đồ của hắn, hắn biết thế nào chúng ta cũng tra ra ba tên lưu manh kia, muốn mượn miệng chúng để truyền tin, thứ kia bị mất rồi.”
“Vậy vì sao hắn tự sát?” Thành Lạc Tiệp vẫn chưa hiểu nên hỏi:
Doãn Thứu là người có tư cách trả lời câu này nhất, vì ông ta là cao thủ tra tấn: “Vì tên thư sinh, đồ hắn gửi cho tên thư sinh đã vô tình bị lộ ra rồi, bao nhiêu người đang truy tìm gắt gao như vậy, hắn biết nếu mình sa lưới sẽ không chịu nổi khốc hình mà nói ra chân tướng, nên hắn tự sát để chúng ta dứt bỏ suy nghĩ về thứ kia, để chúng ta cho rằng thứ đó đã mất trong nước lũ.”
“Nói vậy thứ đó vẫn còn à?” Hơi thở của Thành Lạc Tiệp trở nên gấp gáp:
Lãnh Nghệ đi qua đi lại, đầu óc y lúc này không còn tỉnh táo, đấm đầu tới mấy lần: “Nếu ta đoán không sai, thứ này ở trong nhà tên thư sinh được nhờ bảo quản.”
Lần này cả đến cả Doãn Thứu cũng phải hô lên: “Vì sao?”
“Tên thái giám đó có bác vụn, lại dùng vàng trả tiền, khẳng định đã nhìn ra ba tên lưu manh kia không phải người tốt! Vì sao làm thế? Dụ chúng cướp mình, nguyên nhân Doãn bộ đầu phân tích rất đúng. Nhưng ở đây còn có một vấn đề vì sao hắn làm thế khi chúng ta điều tra vụ án tên thư sinh được ủy thác giữ đồ? Chẳng lẽ chỉ là sự trùng hợp thôi sao?” Lãnh Nghệ đặt câu hỏi:
“Thu hút sự chú ý của chúng ta!” Cứ tưởng rằng thứ kia bị mất rồi vụ án coi như chấm dứt, mình sớm muộn gì cũng bị triệu tập về kinh thành, ai ngờ vào lúc không ai ngờ nhất lại xuất hiện hy vọng lớn, Thành Lạc Tiệp hưng phấn vô cùng:
“Tên thư sinh đó vì kiếm lộ phí lên kinh dự thi mà bán ngọc như ý bị phát hiện, hắn lo chúng ta tiếp tục tiều tra tên thư sinh, tìm ra món đồ đó, nên không ngại dùng mạng mình đánh lạc hướng. Vậy thứ đó phải ở trong tay tên thư sinh.”
“Đó chỉ là suy đoán của ta thôi, không biết có chính xác không.” Lãnh Nghệ đương nhiên không thể nói chắc cả mười phần:
Doãn Thứu không nghĩ thế: “Đại lão gia, thuộc hạ đã tra khảo hắn nhưng không có kết quả, hắn không nói dối đâu.”
Lãnh Nghệ giơ ngón tay lên lúc lắc: “Hắn không biết không có nghĩa là thứ đó không ở nhà hắn.”
Thành Lạc Tiệp gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng đúng, nói không chừng ở ngay nhà hắn mà hắn không biết, có khi là người nhà của hắn.”
Doán Thứu vỗ trán: “Rất có khả năng, chúng ta vừa bắt đầu điều tra thân thích bằng của hắn thì liền xảy ra biết bao là chuyện, kỳ thực không phải trùng hợp mà là có chủ ý để đánh lạc hướng… Đi thôi, chúng ta tiếp tục thẩm vấn người nhà tên thư sinh đó.”
“Khoan đã.” Lãnh Nghệ thấy Doán Thứu sốt sắng mà đi thì gọi lại: ” Doãn bộ đầu, tra hỏi bình thường thôi, đừng dùng cực hình với họ, họ đều là người bình thường vô tình bị cuốn vào việc này.”
“Đại lão gia, xin thứ lỗi, thuộc hạ đã nhận được nghiêm lệnh, phải không từ thủ đoạn, bất chấp mọi giá phải tìm ra những vật đó.” Doãn Thứu tuy cung kính với Lãnh Nghệ nhưng tỏ ý vẫn làm theo phận sự của mình:
Lãnh Nghệ thở dài, có chỉ thị từ hoàng gia, bọn họ sẽ không nghe mình đâu, với lại y mệt lắm rồi, không còn sức nữa, cố gắng lê người về công thự, ở đó có gian nhỏ để nghỉ tạm, lăn quay ra ngủ.
Trong lúc Lãnh Nghệ ngủ, Trác Xảo Nương được tạo đãi chạy về nhà báo cho biết trượng phu về rồi, nàng làm ít cháo gà, mang sang cho Lãnh Nghệ ăn. Chỉ là thấy y mặc nguyên quan phục bẩn thỉu ngủ say như chết, không nỡ lòng đánh thức, khẽ khàng đắp cho y một cái chăn mỏng. Để lại bát cháo gà, dặn người nha môn khi nào đại lão gia tỉnh lại nhớ dặn đại lão gia ăn rồi về. Lát sau đã quá bữa, biết Lãnh Nghệ ngủ dậy sẽ đói, nàng lại sai Thảo Tuệ mang thêm cho Lãnh Nghệ ít bánh điểm tâm.