Phần 268: Chung lưng đấu cật
Liêu tri phủ và Lãnh Nghệ lại thương lượng, lấy tiền ra quyên góp tại chỗ sẽ có hiệu quả tốt hơn, bàn bạc xong thì đều cưỡi ngựa ai về nhà nấy.
Trông cửa đứng ngoài đường ngó ngang ngó dọc, thấy Lãnh Nghệ vội chạy tới ngay giữ lấy dây cương, nói: “Đại lão gia, phu nhân thấy mưa gió quá lớn, ra cửa đợi ngài mấy lần rồi, may quá, đại lão gia đã về.”
Lãnh Nghệ giao cương ngựa cho hắn, chạy ngay vào nhà.
Trác Xảo Nương và Thảo Tuệ đang ngồi làm nữ công ở chính phòng, nhưng rõ ràng tâm trí lại đặt ở chỗ khác, tay cầm kim thêu mà không làm việc, mặt đầy lo âu. Mãi tới khi Lãnh Nghệ đi vào, Trách Xảo Nương bỏ khung thêu chạy tới: “Quan nhân, chàng về rồi, thiếp nghe xung quanh nói, nước lên cao lắm, đê có khả năng không giữ nổi, phải làm sao bây giờ?”
Lãnh Nghệ vỗ nhẹ vai nàng: “Chớ lo, ta đang nghĩ cách gom tiền gia cố đê, ta về lấy tiền quyên góp.”
Trác Xảo Nương không nhiều lời: “Vâng, cần bao nhiêu?”
– “100 Lượng bạc.”
“Để thiếp đi lấy.”
Trong nhà không có nhiều bạc như thế, Trác Xảo Nương về phòng ngủ, mở hộp nhỏ giấu dưới gầm giường ra, lấy đủ mười đĩnh vàng, gói bọc kỹ càng đưa Lãnh Nghệ.
Lãnh Nghệ căn dặn: “Bọn ta hết sức cứu đê, nhưng trời cao khó lường, nàng chuẩn bị đi, khi cần tới nơi cao hơn.”
“Quan nhân, đây là nơi cao nhất trong thành rồi.”
“Vậy lên tường thành, ta để Lạc Tuyền ở lại bảo vệ nàng, một khi có nguy hiểm, di chuyển lên tường thành ngay.”
Lãnh Nghệ gọi Thành Lạc Tuyền tới, bảo nàng và mấy nữ bộ khoái ở lại nhà bảo vệ Trác Xảo Nương, tình hình hiện giờ rất loạn, có không ít kẻ lợi dụng cơ hội làm việc xấu, không thể không đề phòng.
An bài chuyện nhà xong xuôi, Lãnh Nghệ tức tốc lên ngựa quay lại đê.
Liêu tri phủ còn chưa tới, nhưng vài phù hào thương cổ ở gần đã đến rồi. Vì nhiều ngày mưa lớn, bọn họ không ra ngoài, ở trong nhà đàn ca sáo nhạc, ôm ấp mỹ thiếp, nào có ngờ nước sông đã tới mức này rồi, ai nấy tim đập chân run.
Rất nhanh, Liêu tri phủ cũng dẫn một đám người tới, đây là phú hào nhận được thiếp mời tụ tập ở nha môn nghe ngóng tin tức, nên tới cùng ông ta.
“Tình hình thế này bản phủ không cần nói nhiều nữa.” Liêu tri phủ thường ngày coi trọng quan dung chỉnh tề, lúc này ướt sũng không cho tạo đãi che ô, gương mặt hiện ra vẻ quyết liệt hiếm có: ” Các ngươi đều là người có sản nghiệp lớn trong thành, nếu đê vỡ, nước vào thành sẽ có hậu quả gì, gia nghiệp các ngươi tích góp cả đời sẽ ra sao? Các ngươi có muốn kết quả đó không?”
Một tên béo cao lớn trông như trái núi, béo nhưng lại cho người ta một cảm giác tráng kiện chứ không phải là mỡ màng, bước chân rất vững chắc, niên kỷ ước chừng hơn bốn mươi. Người này họ Kim, là thương nhân buôn gạo lớn nhất Ba Châu, giọng vang vang: “Đại lão gia, xin đại lão gia chủ trì giữ đê chống lũ, bọn tiểu nhân có tiền góp tiền, có sức góp sức!”
Cả đám đông tức thì nhao nhao hưởng ứng.
“Lần trước thông phán đại nhân cũng nói rồi, chúng ta phải tranh thủ thời gian, mọi người triệu tập gia nhân đi, chúng ta gia nghiệp lớn, chạy không kịp đâu.”
“Nước dâng nhanh quá, sợ không kịp mất.”
“Quyên tiền cứu đê, ta quyên 10 lượng.”
“Ta 20 lượng.”
Lãnh Nghệ lớn tiếng át lời bọn họ: “Mọi người bình tĩnh, bản quan lệnh ti phòng hộ phòng tính toán rồi, tiền cần gia cố đê rất lớn. Nếu mọi người chỉ quyên vài chục lượng sẽ chỉ như muối bỏ biển mà thôi…”
Rốt cuộc y chỉ là quan mới, hơn nữa còn quá trẻ, trong số người ở đây thì ít tuổi nhất, tất cả nhìn về Liêu tri phủ chờ đợi.
“Nước đã ngập tới tận cổ rồi, gia sản tính mạng của các ngươi đều bị uy hiếp! Lần này không chỉ cứu bản thân, còn là cứu Ba Châu, các ngươi lúc này còn tiếc tiền thì đợi tới khi nước lũ cuốn thê nhi, cuốn tiền bạc của các ngươi đi, các ngươi có muốn quyên góp cũng muộn rồi.” Liêu tri phủ râu tóc dựng lên như Trương Phi, ai nấy im thít: ” Ta sẽ đi đầu quyên góp, ngoài ra còn mời hai người quyên góp lớn nhất tham gia giám sát tiền và hiện vật được sử dụng, để đảm bảo tiền dùng đúng chỗ.”
Nói tới đó ông ta gần như kiệt lực hét lên: “Bản quan quyên 100 lượng.”
Tức thì có phó tòng bê ra một cái rương nhỏ mở nắp ra, bên trong là bạc trắng phau phau.
Đám phú hào im ắng hẳn, trên đê chỉ có tiếng mưa gió rít gào, tiếng sóng ầm ầm.
Lãnh Nghệ lo lắng liệu lần này có hiệu quả không, lấy bọc của mình ra phụ họa: “Bản quan góp mười lượng vàng.”
Vẫn tiếp tục yên tĩnh, sau đó Kim chưởng quầy chắp tay: “Hai vị đại nhân đã mang bổng lộc cả năm quyên ra rồi, chúng ta sao có thể thua kém? Tiểu nhân xin quyên 700 lượng cứu viện.”
Liêu tri phủ và Lãnh Nghệ mừng quá sức, chắp tay tạ ơn.
Thế là đám phú hào ai nấy báo số, không ai ít hơn 100 lượng, ti phòng hộ phòng ở bên nhất luật ghi chép lại. Cuối cùng Kim chưởng quầy của hiệu buôn gạo và Chu chưởng quầy của hiệu châu báu góp nhiều tiền nhất tham gia giám sát.
Tạo đại nha môn chia ra tới nhà các phú hào lấy tiền, dân tráng của nha môn cũng được Liêu tri phủ động viên từ trước, tập trung dưới đoạn đê xung yếu nhất, nhóm chuẩn bị bao tải đựng cát, nhóm chuẩn bị những chiếc lồng trúc chất đá. Bộ khoái nha môn phân ra thành từng tiểu đội nhỏ tới các đường phố động viên trai tráng lên đê chống lũ.
Trước đó chỉ vì không có người chỉ huy nên mới hỗn loạn, nghe nói Liêu tri phủ và Lãnh thông phán đã lên đê rồi, còn là đoạn đê nguy hiểm nhất có thể sụp xuống bất kỳ lúc nào, có người vốn đã chuẩn bị bỏ nhà chạy để hành lý xuống, vác cuốc lên vai. Cả ông già không giúp gì được cũng ở lại nhà, quyết cùng mọi người đồng sinh cộng tử… nhiều nhà cũng tự phát chuẩn bị lương thực cho người lên đê kháng lũ.
Quê cha đất tổ, ai muốn bỏ chứ?
Nào đuốc, nào đèn bão đốt lên, cả đoạn đê dài được thắp sáng, người trong thành đổ về đó không dứt, trên đê dưới đoàn người chen vai thích cánh, dài như đàn kiến dùng bùn, dùng bao cỏ, dùng đá, bất kỳ cái gì có thể ngăn dòng nước…