Phần 266: Được rồi lại mất
Tiếp đó Tòng Vân bị áp giải về nha môn tiếp tục thẩm vấn, số châu báu kia là tang vật, tất nhiên phải thu hồi, Tạ thị không nói gì cả cứ khóc suốt.
Mặc dù tìm thêm được một phần châu báu bị đánh cắp, nhưng theo Doãn Thứu tiết lộ, trong số báu vật hoàng cung bị trộm đó, chỉ có ba thứ quý giá nhất phải lấy về, những thứ khác tìm được hay không cũng không sao. Tiếc rằng trong số châu báu tùm được ở nhà Hoàng Cường lại không có ba món đó. Lãnh Nghệ hỏi là thứ gì thì họ lại không đáp.
Dù sao cũng có thêm một manh mối trọng yếu, đó là người bán hộp cháu báu cho Hoàng Cường, mua một số châu báu giá trị như thế, ắt phải từ người quen biết mới được, nếu không ai dại đem món đồ không rõ lai lịch ra kinh doanh? Phạm vi tìm kiếm sẽ không lớn.
Quả nhiên đúng như Lãnh Nghệ nghĩ, tới chiều có một tin tức tốt, Ngưu phó bộ đầu đi tra xét bằng hữu Hoàng Cường tới bẩm báo, đã tìm ra người bán hộp châu báu cho Hoàng Cường. Kẻ này tên Vương Thủ, trước kia nhà có ít tiền tài, vì hắn ham mê ăn chơi nên đã phá sạch. Khi bị bắt tên đó còn đang ở thanh lâu uống rượu với bằng hữu.
Kỳ thực tên Vương Thủ này trước đó đã lọt vào tầm ngắm của nha môn khi hắn là bằng hữu của Tên Béo trong vụ giết người liên hoàn, nhưng do hắn tìm ra mấy nhân chứng giả, chứng minh thời gian xảy ra vụ giết người tuần hoàn kia đang uống rượu với bằng hữu.
Lần này đem châu báu tìm ở nhà Hoàng Cường đặt trước mặt, không đợi Doãn Thứu dùng tới thủ đoạn tra tấn, Vương Thủ đã khai. Sau khi bán số châu báu cho Hoàng Cường, hắn ở lỳ trong thanh lâu chơi bời, không biết Hoàng Cường đã chết nên khai hết.
“Tối ngày hôm đó đám Tên Béo tới tìm tiểu nhân, nói bọn chúng có một số châu bàu, nhờ tiểu nhân giúp người mua, vì nhà tiểu nhân năm xưa có tiền, nên qua lại với không ít đại hộ.”
“Tiểu nhân bảo chúng lấy đồ ra cho tiểu nhân xem, tiểu nhân xem xong đúng là bảo bối thật, hỏi chúng là lấy từ đâu ra? Ba tên này đều là hạng bắt gà trộm chó, lấy được gì luôn nhờ tiểu nhân bán, nên không giấu diếm. Nói bọn chúng nhìn thấy một người ở vùng ngoài uống rượu trong tửu quán, trả tiền còn thanh toán bằng vàng, thế là lén lút bám theo. Người kia phát hiện ra chúng nên chạy về phía sống, chúng đuổi theo. Khi đuổi kịp, người kia vứt một cái hộp dài xuống nước, rồi rút trường kiếm ra…”
“Khoan!” Doãn Thứu quát lớn ngắt lời: ” Ngươi nói bọn họ thấy người kia ném một cái hộp dài xuống nước à?”
“Vâng!”
“Cái hộp trông thế nào?”
“Thì dài dài, màu vàng, chắc là đựng cái quyển trục, tranh họa gì đó, ba tên kia nghĩ vậy.”
Thành Lạc Tiệp dậm chân, ánh mắt vô cùng ủ rũ, như để lỡ thứ gì trọng yếu.
Lãnh Nghệ chú ý tới điểm này, một quyển trục, đó hẳn là thứ mà đám Doãn Thứu đang tìm, y sớm nghi ngờ, lần này có kết luận, xem ra đó mới thực sự là thứ họ đang tìm: “Ngươi nói tiếp đi.”
“Dạ.” Vương Thủ là tên chỉ biết ăn chơi phá của, quan sai hỏi sao là đáp nấy: ” Người kia rút trường kiếm chống nhưng võ công quá kém cỏi, bị ba tên kia đánh bại, ấn xuống đất lục soát, lấy ra một ít vàng, bạc và một hộp châu báu. Ba tên đó mừng rỡ cướp cái hộp rồi bỏ chạy.”
Lãnh Nghệ phát hiện chi tiết bất ngờ, bọn họ luôn nghĩ tên thái giám bị ba tên kia giết để cướp của: “Vậy là bọn chúng không giết người à?”
“Vâng, bọn chúng xưa nay chỉ dám trộm cắp chứ chưa bao giờ dám giết người, bọn chúng không có gan đó. Bọn chúng đã cướp được đồ rồi mà, tên kia cũng không đánh lại được, cần gì giết nữa?” Vương Thủ khẳng định:
Lãnh Nghệ cau mày, vậy thì lạ quá, tên thái giám chết đúng chỗ đánh nhau với ba tên lưu manh cơ mà, nhất thời nghĩ không ra: “Tiếp!”
“Bọn chúng gọi tiểu nhân tới nhà nhờ bán giúp, tiểu nhân xem quả nhiên đều là châu báu cực kỳ giá trị. Uống rượu với nhau một hồi, bọn chúng cho rằng vớ được vụ lớn nên hưng phấn uống tới đều sau khướt. Tiểu nhân thì suốt ngày bị chủ nợ đeo bám, còn dọa nếu không trả được nợ sẽ chém chết tiểu nhân, thế nên tiểu nhân mới nhất thời nảy lòng tham, lấy binh khí của bọn chúng giết chết chúng, làm giả thành chúng giết hại lẫn nhau. Rồi tiểu nhân rời nhà Tên Béo, tìm Hoàng Cường bán đồ cho hắn, sau đó tới thanh lâu uống rượu.”
Chuyện trọng đại, Doãn Thứu không dễ dàng tin tưởng, vì thế dùng thủ đoạn tàn khốc nhất với Vương Thủ, nhưng tra tấn nửa ngày trời xác thực là hắn không nói dối, không hề giấu diếm những món đồ khác.
Cứ như ông trời trêu ngươi, manh mối cứ thình lình xuất hiện, sau đó lại đứt đoạn.
Thời tiết thì ngày một tệ hơn, mây đen như mực, nước mưa trắng trời, tuy giữa ban ngày mà trời âm u chẳng khác chập tối, tên tầng mây dầy đen kịt, thi thoảng nhá lên tia sét như rắn điện, tựa hồ ma quỷ đang đánh nhau trong đó.
Đây chính là là loại thời tiết tai họa.
Lãnh Nghệ phát hiện ra sau cuộc thẩm vấn Vương Thù thì Thành Lạc Tiệp lại sa sút khác thường, đứng ngây ra như người mất hồn vậy, tranh thủ lúc không có ai, kéo nàng sang bên hỏi: “Chuyện gì thế, ta thấy tâm tình nàng không tốt.”
Thành Lạc Tiệp cười gượng gạo, dựa vào lòng y: “Thiếp… Sợ là lại phải rời xa chàng rồi.”
“Hả, vì sao?” Lãnh Nghệ không hiểu gì cả:
Thành Lạc Tiệp nhìn quanh không có ai, nói nhỏ: “Quyền trục mà tên thái giám đó ném xuống sông là thứ quan trọng nhất là bọn thiếp muốn tìm. Chính vì thứ này mà hoàng hậu lệnh thiếp bất chấp mọi giá phải tìm ra, nhưng giờ thứ này bị ném xuống nước, e là mãi mãi mất đi rồi. Thiếp e hoàng hậu biết tin sẽ sớm gọi thiếp về, vì với hoàng hậu, những thứ khác không hề quan trọng.”
Lần chia tay trước đó Lãnh Nghệ vốn đã không hy vọng có thể gặp lại nàng, nhưng cơ duyên trùng hợp thế nào, chia tay không lâu bọn họ đã tái ngộ. Vì vậy Lãnh Nghệ lần này có chuẩn bị tâm lý, hơn nữa còn thời gian là còn hy vọng, khẽ ôm nàng vào lòng an ủi.