Phần 265: Biến không thể thành có thể
Lãnh Nghệ gật đầu tán đồng với phân tích của Thành Lạc Tiệp, tuy nhiên kết luận trông cửa là thủ phạm thì còn sớm lắm, tiếp đó gọi làm vườn tới, người này mới đến vì người chết thích hoa mà không biết trồng nên mới thuê làm vườn.
“Sau khi phu nhân nhà ngươi đi dâng hương, ngươi làm gì?”
Làm vườn rất khẩn trương, toàn thân run lên: “Tiểu nhân ở sau vườn trồng cây ạ.”
“Có ai làm chứng?”
“Trù tử ạ, tiểu nhân xuống bếp tìm cái ăn, trù tử không cho nên quay về.”
“Thế thì chứng tỏ được cái gì?” Thành Lạc Tiệp truy hỏi:
“Đại lão gia, muốn tới vườn sau thì phải qua bếp, trù tù luôn ngồi ở trước cửa bếp nhồi lạp xưởng, nếu tiểu nhân đi qua, hắn biết ngay. Phu nhân đi thì tiểu nhân vẫn ở trong vườn, khi Tòng Vân hô lão gia chết rồi, tiểu nhân mới tới, xin đại lão gia minh xét.” Làm vườn quỳ xuống dập đầu liên hồi:
Lãnh Nghệ xem qua, đúng là muốn ra vườn sau phải qua bếp, liền cho hắn ra ngoài.
Hỏi hết một lượt không có thu hoạch rõ ràng, Lãnh Nghệ đi vòng quanh thiên tỉnh, nước mưa ướt sũng gạch lát nền, hành lang đầy dấu chân, y đứng trước cửa chính phòng nhìn vào trong. Mặt đất có vài dấu chân ướt, y ngồi xuống nhìn, bất giác mỉm cười.
Thành Lạc Tiệp thấy quen nụ cười này của Lãnh Nghệ, biết y đã tìm ra manh mối, hỏi nhỏ: “Nghệ ca ca, phát hiện ra gì rồi?”
“Khi thê tử người chết ra khỏi nhà thì trời đã mưa, trông cửa ở đại môn, trù tử trong bếp, làm vườn ở sân sau. Cả ba muốn tới chính phòng đều phải qua thiên tỉnh, nghĩa là sẽ để lại dấu chân. Nhưng vừa rồi ta xem, trừ dấu chân của chúng ta chỉ có hai dấu chân nhỏ của nữ nhân.”
“Vậy thì sao, Tạ thị và Tòng Vân phát hiện ra trước tiên, họ quay về đi vào phòng thì có dấu chân, có nói lên điều gì đâu?”
“Nàng nhìn theo hướng ngược lại.” Lãnh Nghệ suy luận: ” Nếu loại bỏ dân chân của chúng ta và chủ phó Tạ thị lúc trở về thì không có dấu chân nào khác. Như vậy là vô lý, chỉ có một khả năng thôi, chứng tỏ hung thủ đã giết nạn nhân trước khi trời mưa, nên mới không có dấu chân.”
Thành Lạc Tiệp ngẩn ra: “Không thể nào, trước khi hai người đó rời đi mới cho trâm vào hộp gấm kia mà. Hung thủ muốn dùng ngọc trâm giết người thì phải lấy ngọc trâm sau khi họ đi, khi đó thì trời mưa rồi.”
“Khi có thể thành không thể, vậy không thể thành có thể… Đi nào, chúng ta đi xem liệu có khả năng thật hay không?” Lãnh Nghệ gọi Tòng Vân tới: ” Dẫn ta tới chỗ ở của ngươi.”
“Vâng!” Tòng Vân không biết Lãnh Nghệ muốn tới phòng mình làm gì, cúi đầu dẫn tới sương phòng của mình:
Lãnh Nghệ nhìn cái khóa đồng: “Gian phòng này luôn khóa sao?”
“Dạ!” Tòng Vân cúi đầu đáp:
“Bản quan hoài nghi hung thủ là người trong nhà làm, nên phải kiểm tra từng phòng, tang vật ở trong phòng ai, kẻ đó là hung thủ.” Lãnh Nghệ ra lệnh: ” Trước tiên tìm từ phòng của ngươi, mau mở khóa ra.”
Tòng Vân biến sắc, cố gắng gượng cười: “Đại lão gia, nô tỳ theo phu nhân đi dâng hương, khi ra ngoài, cái ngọc trâm vẫn còn nguyên vẹn…”
“Bản quan bảo ngươi mở cửa, chớ lắm lời.” Lãnh Nghệ nghiêm giọng nói:
“Vâng!” Tòng Vân ngậm mồm, lấy chìa khóa ra mở cửa:
Lãnh Nghệ lệnh đám bộ khoái: “Tìm, tìm thật kỹ cho ta.”
Gian phòng bài trí rất đơn giản, bộ khoái tìm kiếm rất kỹ, nhưng không thấy gì. Thành Lạc Tiệp ở trong hoàng cung, đối với chuyện này nàng có kinh nghiệm hơn, xen xét kỹ càng từng chút một, tay ấn vào vách tường, dịch tủ, kiểm tra xem có ngăn ngầm cất giấu gì không. Theo kinh nghiệm của nàng, với món đồ nhỏ, người ta thích nhất cất gần bản thân nhất, đó chính là giường ngủ. Thành Lạc Tiệp kiểm tra cái giường rất kỹ, sau đó rút ra lưỡi phi đao mỏng, cạy miếng gỗ ở đầu giường, phát hiện ngay ra cái ngăn ngầm.
Thành Lạc Tuyền phối hợp với tỷ tỷ rất tốt, lấy ra cái bọc nhỏ: “Tìm ra rồi.”
Tòng Vân tức thì mặt không còn chút máu nào, la lên: “Không phải nô tỳ, không phải nô tỳ, có kẻ vu oan…”
“Vu oan cho ngươi à?” Lãnh Nghệ cười nhẹ: ” Nếu đã vu oan cho ngươi thì tại sao không giấu ở nơi dễ tìm hơn như ngăn kéo, mà phải giấu kỹ thế, không sợ người ta không tìm ra à?”
“Nhưng, nhưng hung thủ dùng ngọc trâm giết lão gia, mà khi phu nhân và nô tỳ đi, ngọc trâm vẫn còn nguyên vẹn mà…” Tòng Vân cố trấn tĩnh cãi:
Đúng vậy đây chính là điểm mấu chốt nhất, Tạ thị cũng làm chứng Tòng Vân về thư phòng cất trâm rồi đi ra ngay, sau đó luôn ở cạnh nàng, không thể làm chuyện kia.
Khi ai cũng nghĩ Lãnh Nghệ nhầm rồi thì y lấy nửa đoạn ngọc trâm cắm lên đầu Tòng Vân, viên lục bảo ngọc khẽ lay động trên đầu.
Mọi người a một tiếng hiểu ra, Thành Lạc Tiệp mau mắn nói: “Có nghĩa là cây trâm gài trên đầu Tạ thị vốn chỉ có một nửa?”
“Đúng.” Lãnh Nghệ rút ngọc trâm lại: ” Nếu ta đoán không nhầm thì có một khoảng trống để ngươi thực hiện hành vi phạm tội của mình, đó là khi ngươi xoa dược cao đắp khăn ướt cho phu nhân ngươi thì nàng ấy phải nằm im bất động. Còn ngươi thì lấy cái ngọc trâm vào phòng ngủ đâm chết lão gia, do hắn ngủ say lại bị một đâm chí mạng nên chết ngay không kịp kêu.”
“Ngươi lấy châu báu giấu vào phòng, còn cố tình bẻ gãy ngọc châm, cầm một nửa quay về gài lên đầu phu nhân ngươi, mọi người đều chỉ thấy phần nhô ra thôi. Đến khi sắp ra ngoài thì ngươi liền lấy cớ là người đông, sợ mất ngọc trâm nên thuyết phục được phu nhân ngươi cất trâm ở nhà. Ai cũng nghĩ là trước khi ngươi cất trâm thì lão gia ngươi còn sống, vậy là ngươi có chứng cứ hoàn hảo cho mình rồi.”
Tòng Vân nhũn người ngã xuống đất.
Tạ thị sững sờ nãy giờ, vốn còn không tin nha hoàn của mình giết người, chỉ cho rằng có nhầm lẫn gì. Giờ Tòng Vân không cãi được nữa liền xông tới như con báo cái, giật tóc ả lại tát bôm bốp: “Con tiện nhân này, ngươi vì sao giết lão gia! Lão gia đối xử với ngươi tốt thế cơ mà.”
Tòng Vân vốn như cái xác không hồn, nghe câu này nhảy dựng lên, gào thét: “Tốt à, hắn tốt quá, ta mới tới ba ngày đã bị hắn cưỡng bức rồi, nhưng hắn dỗ dành ta, bảo sẽ nạp ta làm thiếp. Nhưng đợi mãi, đợi mấy năm rồi, hắn không dám, vì hắn sợ ngươi. Ta xin hắn tha cho ta để ta gả đi, hắn đòi chuộc thân 200 lượng. Ta hận hắn, ta muốn giết hắn lâu rồi… Ha ha ha ta giết hắn đấy, giờ ta cũng chết, ta xuống âm gian làm phu thê với hắn, để ngươi ở lại một mình…”
“Quân khốn kiếp, quân khốn kiếp, thì ra các ngươi lén lút sau lưng ta… Con tiện nhân…” Tạ thị lại xông vào đánh:
Hai nữ nhân gào thét như dã thú, Thành Lạc Tiệp phải ngăn cản.