Phần 262: Hoàng gia ngọc trâm. (1)
Cũng đoán trước được Bạch Hồng khó mà nhận lời được, Lãnh Nghệ không nhiều lời, đặt vấn đề: “Được, vậy thì ngươi nói nhiệm vụ lần trước cho ta nghe, xem ta có thể hoàn thành không?”
Lần trước Bạch Hồng nói ngon nói ngọt dụ dỗ Lãnh Nghệ nhận nhiệm vụ này thì y dửng dưng, lần này Lãnh Nghệ nhiệt tình thì nàng lại không mấy quan tâm, mọi sự chú ý của nàng lúc này cứ như chỉ có ấm trà trước mắt: “Trước đó ta nói rồi, nhiệm vụ này ngươi nhất định có thể hoàn thành. Còn về phần nhiệm vụ cụ thể là gì, trước khi chấp hành ta sẽ nói cho ngươi biết. Ngươi dựa theo yêu cầu của ta, giết người cần giết là được… với lại hiện giờ thời cơ chưa tới.”
Lãnh Nghệ đề nghị: “Vậy tiền thù lao có thể dự chi không?”
Bạch Hồng cầm chén trà lên thong thả nhấp một ngụm: “Có thể dự chi một thành.”
“Một thành sao?” Lãnh Nghệ thất vọng: ” Không phải một nửa à?”
“Đó là giới hạn cao nhất, không phải đương nhiên là một nửa, cụ thể bao nhiêu do ta quyết định. Giờ ta biết ngươi làm gì, càng không dự chi cho ngươi nhiều như thế.” Bạch Hồng nhìn thẳng vào Lãnh Nghệ, chậm rãi nói: ” Ngươi có biết bản thân đang làm chuyện cực kỳ ngu ngốc không?”
Lãnh Nghệ mấy lần há miệng, đến bản thân y còn chẳng hiểu mình, chỉ biết nhìn dòng nước cuồn cuộn chảy kia, lòng y bồn chồn bất an, không làm gì đó, y không chịu được: “Một thành quá ít.”
“Trước tiên như thế thôi, nếu triều đình khoanh tay ngồi nhìn thật…” Bạch Hồng nhìn tên ngốc đó vì chuyện không phải của mình mà cúi đầu làm chuyện bản thân không muốn thì thở dài: ” Ta dự chi cho ngươi một thành nữa. Hắc Hồng, ngươi không thể ôm hết một chuyện thiên hạ vào mình.”
“Được rồi, một thành thì một thành, nếu ngươi đã biết ta dùng vào việc gì thì có thể dùng lương thực trả ta không?” Lãnh Nghệ vui mừng tranh thủ:
“Ta vẫn khuyên ngươi không nên làm vậy.” Bạch Hồng nhìn Lãnh Nghệ với ánh mắt phức, một người rõ ràng không ngốc, lại cứ làm chuyện ngốc nghếch: ” Nếu ngươi dùng số tiền này mua nhà mua đất, cưới thê nạp thiếp, ta ứng trước cho ngươi, không phải là vấn đề lớn. Nhưng nếu ngươi lấy tiền ra mua lương thực chẩn tai, đây là chuyện oanh động khắp nơi, ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Không sợ người ta nghi ngờ à?”
“Đừng quên, rất nhiều người biết ngươi không có tiền, cách đây không lâu đến tiền thuê trọ khách sạn còn không có mà trả, suýt nữa thì nghĩ quẩn cạo đầu. Vậy tiền ở đâu ra khoản tiền lớn như thế, khi tin đồn sẽ bay tứ phía, phiền toái sẽ kéo tới không thôi, ngươi không sống yên được đâu. Chẳng lẽ ngươi muốn quay về cuộc sống nơm nớp lo sợ trước kia?”
Lãnh Nghệ không ngốc tới mức chưa nghĩ tới chuyện này, y có cách ứng phó: “Ta muốn cô trả bằng lương thực cũng là vì chuyện này, cô vận chuyển lương thực tới, sau đó kiếm một đại hộ gia mặt giúp ta được không? Phú thương đại hộ làm việc thiện, sẽ không ai chú ý, người ta lại được danh tiếng.”
“Vậy thì ngươi chẳng được cái gì, thanh danh cũng không có, vứt đi bao tiền như thế, ngươi không tiếc à?” Bạch Hồng nghi hoặc, nàng không tin có người tốt một cách vô tư như vậy, nếu có cũng không thể bỏ ra khoản tiền lớn như thế:
“Mặc dù con người ta chẳng phải thanh cao, nhưng ta không bận tâm tới hư danh. Với lại ta cũng không cứu tế miễn phí như cô nghĩ, muốn mua lương thực của ta phải mang đất đai ra thế chấp, đợi thiên tai qua đi, có thu nhập có sản xuất phải trả lại ta, ta sẽ thu một phân lợi.” Lãnh Nghệ tha thiết nói: ” Ta có lợi, bách tính có lợi, sao không làm?”
Có lẽ bị sự nhiệt tình của y thuyết phục, Bạch Hồng thở dài: “Như vậy miễn cưỡng còn chấp nhận được, thế thì cứ làm theo ý ngươi đi, ta sẽ bảo đại hộ tới tìm ngươi đàm phán, theo ý ngươi chẩn tai.”
“Đa tạ cô nương.” Lãnh Nghệ đứng dậy chắp tay: ” Ta biết yêu cầu của mình quá đáng, đa tạ cô nương tương trợ… Nhìn cô nương rất mệt mỏi, vậy ta về đây, chú ý nghỉ ngơi.”
Bạch Hồng hai tay nâng cốc trà khẽ nhấp một ngụm, chỉ gật đầu không nhìn y, từ đầu tới cuối còn chẳng mời trà y.
Hoàng Cường là một người kinh doanh châu báu ở trong thành Ba Châu, năm nay mới trên 20, còn trẻ lắm, chuyện làm ăn của hắn ở đương địa cũng tính là không tệ.
Sáng ngày hôm đó hắn còn lờ đờ ngài ngủ thì bị tiếng thê tử lải nhải đánh thức. Mở mắt ra nhìn, chỉ thấy thê tử Tạ thị ngồi trước bàn trang điểm, nha hoàn thiếp thân Tòng Vân tay cầm lược cúi đầu nghe Tạ thị cằn nhằn: “Hôm nay đã nói là phải đi miếu thành hoàng dâng hương, thế mà trâm của ta thì quê không chịu nổi, bảo ta làm sao dám gặp ai chứ… Ôi, số ta sao mà khổ thế. Trượng phu thì bán châu báu, thế mà một cái trâm ngọc cũng chẳng có, nói ra người ta cười cho…”
Mấy lời kiểu này Hoàng Cường chẳng biết nghe bao nhiêu lần rồi, hắn kinh doanh chưa bao lâu, còn chưa mở được cửa hiệu, chủ yếu là mua từ tay người khác rồi đi bán lại. Chuyện làm ăn này không phải dễ, vất vả lắm, nên không nỡ mua ngọc trâm cho thê tử.
Tâm tình của hắn hôm nay rất tốt, vì tối hôm qua hắn mua được vài món đồ ngọc, giá cả tương đối thấp, lần này coi như lãi chắc rồi. Cao hứng bò dậy, đi tới bên hộp gấm hôm qua mang về, mở ra lấy một cái ngọc trâm, nhẹ nhàng như không thả trước mặt Tạ thị.
Hai mắt Tạ thị tức thì phát sáng cứ như bị thứ gì chiếu vào, chiếc ngọc trâm trước mắt chất ngọc thượng hạng, điêu khắc hoa văn mây tinh trạm, nhìn một cái biết ngay không phải tác phẩm từ thợ vô danh. Nhất là cuối cây trâm, còn treo viên ngọc lục bảo viền vàng.
Tạ thị tuổi này rồi chưa bao giờ thấy một cái trâm nào tinh xảo hoa lệ như vậy, đến cả hơi thở nàng cũng trở nên gấp gáp. Cầm lên lật đi lật lại xem, run giọng hỏi: “Phu quân, cái, cái… Này là cho thiếp hả?”
“Ừ, cho nàng đó, nàng khỏi suốt ngày than thở ta không tốt với nàng. Giờ thế nào?” Hoàng Cường đắc ý hỏi:
Tạ thị lòng hoa nở rộ, nhảy cẫng lên, lao vào lòng trượng phu, ra sức hôn hắn: “Quá tốt, phu quân đối với thiếp tốt nhất… Cái này ở đâu ra thế?”