Phần 260: Hiểm cảnh Ba Châu. (2)
“Là thế này ạ.” Lãnh Nghệ ưỡn thẳng lưng, thái độ thêm chính thức: ” Ba Châu đã mưa lớn liên tục hơn một tháng, vừa rồi ti chức lên đê xem xét, phát hiện nước sông dâng mạnh, có nguy cơ tràn qua đê. Hơn nữa một số nơi đê không đủ độ cao, độ dày, nếu lượng nước nhiều hơn nữa thì sẽ dễ vỡ đê. Trong khi toàn thành địa thế bằng phẳng, một khi vỡ đê nước sẽ tràn khắp nơi.”
Liêu tri phủ cười kha khà: “Ngươi quá lo rồi, bản phủ làm tri phủ Ba Châu đã lâu, đừng nói chưa từng gặp chuyện đê vỡ, thậm chí còn chưa từng nghe nói. Năm nay mưa nhiều hơn thật, nhưng không đáng lo.”
“Đại nhân, ti chức cũng chỉ mong mình quá lo, nhưng đề phòng trước vẫn hơn ạ.”
“Vậy ý ngươi là…”
Lãnh Nghệ chắp tay nói lớn: “Lập tức động viên dân công, gia cố đê, đề phòng vạn nhất.”
“Chủ ý hay, nếu chúng ta có tiền lương thì đương nhiên là tốt rồi, ai không muốn làm?” Liêu tri phủ nói đầy thâm ý:
Lãnh Nghệ ngớ ra: “Đại nhân, chẳng lẽ hàng năm triều đình không cấp tiền sửa đê vét sông ạ?”
“Gia cố đê phải báo trước năm mới, triều đình mới thống nhất an bài, hơn nữa còn phải dựa theo nặng nhẹ hoãn gấp, không phải báo lên là có. Ba Châu chúng ta xưa nay chưa bao giờ sau ra lũ lớn, cũng không có chuyện bùn đất ứ nghẽn lòng sông. Nhiều năm qua thủy đạo thông suốt, thuyền vận thuận lợi, kinh thế phồn vinh, không có vấn đề gì, cho nên không cần gây thêm phiền phức cho triều đình, năm ngoái không báo lên, mà có báo cũng không có tiền đâu.”
“Bây giờ không kịp nữa rồi, đại nhân liệu có thể lấy tạm tiền lương để gia cố đê không?”
Liêu tri phủ sầm mặt: “Lãnh đại nhân, ngươi hay dở gì cũng đã làm tri huyện, làm quản chưởng ấn một năm rồi, không còn là thư sinh nữa, sao lại nói ra những lời ấu trĩ thế này? Mỗi đồng tiền của nha môn đều có mục đích, tự ý dùng vào việc khác là đại tội có biết không?”
Lãnh Nghệ cũng biết điều ấy, chỉ là y thấy lúc nguy cấp cần linh động mới được: “Đại nhân, chúng ta đâu có dùng vào việc tư.”
“Dùng vào việc gì cũng không được, không có ý chỉ của triều đình, tự ý dùng tiền cũng đều là dùng vào việc tư, đều cấm chỉ.” Liêu tri phủ nói xong thấy ngữ khí của mình quá nghiêm khắc, dịu giọng hơn, lấy quan hệ tư ra nói chuyện: ” Lãnh Nghệ, không phải ta không lo, mà là không có tiền. Hai năm trước ta cũng đã báo lên, xin tiền để gia cố đê, mở rộng thủy vận, nhưng triều đình đang dùng binh với phương bắc, tiền tiêu như nước, tất cả đều bị quân nhu làm kẹt rồi.”
Lãnh Nghệ nghĩ một lúc rồi hỏi: “Nếu động viên đại hộ bỏ tiền thì sao ạ?”
Liêu tri phủ liên tục lắc đầu: “Ta biết khi ngươi ở huyện Âm Lăng từng động viên đại hộ bỏ tiền giúp bách tính cùng khổ, hiệu quả không hề tệ. Có điều Âm Lăng là cái huyện nhỏ, nhân khẩu chỉ vài vạn, trời cao hoàng đế xa, ngươi có làm cái gì cũng không thể gây tai hại lớn, nên không ai quản.”
“Nhưng Ba Châu lại khác, đây là phủ thành giàu có lâu đời, đại hộ có quan hệ mật thiết với triều đình. Cứ cho rằng ngươi tới từng nhà mà thuyết phục, nói cho người ta cảm động, người ta chỉ bỏ vài nghìn đồng cho ngươi, nhiều hơn là tuyệt đối không có. Nhưng chút tiền đó đem sửa đê khác gì muối bỏ biển.”
“Nếu ngươi dự toán số tiền sửa đê, bổ đầu người ra muốn họ nộp tiền, ngươi sẽ ngay lập tức bị họ dùng đủ loại quan hệ chống lại, tiếp đó không lâu nữa, bên trên sẽ hạ lệnh cách chức điều tra ngươi. Cho nên bản phủ khuyên ngươi đừng làm chuyện tốn công mà chẳng được lòng ai này.”
Lãnh Nghệ cũng biết ông ta có ý tốt, nhưng ý tốt không giải quyết được sự việc: “Đa tạ tri phủ đại nhân chỉ điểm… Có điều trừ thành Ba Châu nguy cơ bị nhấn chìm, mưa lớn thế này cũng dễ gây ra lở núi, phá hủy nông điền, bách tính sẽ không có cái ăn. Ti chức đã đi xem kho lương, phát hiện lương thực tích trữ rất ít, một khi xảy ra nạn đói phải làm sao?”
Liêu tri phủ cười khổ: “Còn làm sao, lương thực của chúng ta chỉ có ngần ấy, tất nhiên là phải bấm báo lên triều đình đợi cứu tế.”
Lãnh Nghệ hết cách với ông ta rồi, chính miệng ông ta vừa nói triều đình đang dùng binh với phương bắc, tiền lương đổ cả vào đó, lấy đâu ra cứu tế? Mà cho dù có thì cũng phải đợi ba tháng tới nửa năm…
Nhìn ngoài trời âm u, mưa ào ào đổ xuống mái ngói làm người ta phiền muộn, Lãnh Nghệ chỉ đành cáo từ ra về.
Rời thiêm áp phòng, Lãnh Nghệ gọi Thành Lạc Tiệp tới công thự của mình, đóng cửa phòng lại nói nhỏ: “Tiệp Nhi, ta đang rất lo Ba Châu vỡ đê, nguy hại tới an toàn tính mạng hàng chục vạn bách tính toàn phủ. Nhưng ta vừa gặp Liêu tri phủ, ông ấy nói triều đình đang bận dùng binh với phương bắc, không để ý được tới nơi này. Ta muốn tìm nàng để thương lượng, liệu có thể có cách nào báo hiểm cảnh ở Ba Châu này lên hoàng đế không?”
Thành Lạc Tiệp trước giờ chưa từng từ chối Lãnh Nghệ, lần này nghe xong lại áy náy nói: “Nghệ ca ca, không phải thiếp không muốn giúp chàng, mà thiếp cũng không có cách nào, chuyện này có thể thông qua hoàng hậu, nói với hoàng đế. Nhưng hoàng hậu căn dặn rồi, chỉ được tra án, không được can dự vào chính sự. Lần trước chuyện Tô gia chỉ là thuận tiện xử lý, nhưng hoàng hậu cảnh cáo thiếp, nếu còn chuyện như thế phải thông qua ngự sử đài báo lên… Chuyện này thiếp không nói với chàng mà thôi.”
Lãnh Nghệ ngớ người một lúc liền hiểu ra, hậu cung can dự chính sự vốn là đại kỵ, Khai Bảo hoàng hậu lại không phải là hoàng hậu của đương kim hoàng đế, chuyện này càng nhạy cảm. Y không hiểu chính trị, không hiểu quan trường, nhất thời suy nghĩ đơn giản làm ảnh hưởng tớ Thành Lạc Tiệp, áy náy nói: “Tiệp Nhi xin lỗi, tại ta suy nghĩ thiếu chu toàn. Được rồi, chuyện này ta nghĩ cách khác, muội làm việc của mình đi.”
Thành Lạc Tiệp ra ngoài thấy Lãnh Nghệ ngồi đó mày chíu chặt, không khỏi đau lòng, mím môi quyết định, dù bị hoàng hậu trách mắng, nàng cũng cam lòng.