Phần 258: Giết người tuần hoàn
Nghe phân tích thì rất đơn giản không có gì khó hiểu, vậy mà Doãn Thứu cũng nhìn thấy những điều Lãnh Nghệ thấy lại không phán đoán ra, Doãn Thứu chắp tay thán phục, bậc hành gia là người có thể hóa thứ phức tạp thành đơn giản, nhưng từ thứ đơn giản lại thấy được sự phúc tạp trong đó. Ông ta cũng có phán đoán của mình: “Ba kẻ này hợp tác giết người cướp của, hẳn là người quen, thuộc hạ sẽ lệnh bộ khoái toàn bộ Ba Châu chú ý tổ hợp này.”
Không ngờ Ngưu phó bộ đầu của nha môn thích đứng tạo dáng như Quan Công vuốt râu nói: “Đại lão gia, ở Ba Châu có ba tên lưu manh thường xuyên đánh nhau gây sự bị bắt vào nha môn có hình dáng giống ngài miêu tả.”
Lãnh Nghệ mừng rỡ: “Còn đợi gì nữa, mau mau đi bắt.”
Ngưu phó bộ đầu dẫn Doãn Thứu vội vàng đi bắt người. Nhưng tin tức Lãnh Nghệ thu được chỉ là tìm thấy ba cái xác chết, khi người nha môn tới nhà bắt người thì cả ba đã chết ở nhà tên béo.
Lãnh Nghệ lập tức tới hiện trường.
Đó là căn nhà dân rất bình thường, có một viện tử nhỏ, vừa đi vào liền ngửi thấy mùi máu tanh gắt mũi còn có cả mùi rượu. Trên bàn bày ít món ăn đang ăn dở dang, dưới đất là vò rượu trống không vứt chỏng gọng.
Ba thi thể đều ở trong nhà, tên thọt bị chém đứt quá nửa cái cổ, tay còn cầm cây gậy sắt. Tên cao thì cầm cái rìu, bị chùy thủ đâm sau đầu mà chuôi dao nắm trong tay tên béo. Cái đầu tròn của tên béo đã thành dưa hấu nát, do vũ khí cùn như gậy gây ra.
Thời gian tử vong cũng khoảng tối hôm qua.
Tiểu viện tử đã được bộ khoái vây chặt, đám đông lố nhố chỉ trỏ, nhưng không có tiếng thân nhân khóc lóc.
Thành Lạc Tiệp vốn từ cô nương không sát sinh mà giờ cũng đã quá quen với xác chết rồi, mặt bình thản quan sát hiện trường rồi đánh giá: “Hẳn là bọn chúng phân chia tang vật không đều rồi đánh nhau mà chết.”
Muội muội Thành Lạc Tuyền ít nói, đa phần cũng chỉ để tán đồng với tỷ tỷ, tính cách khá thụ động.
Doãn Thứu cũng tán đồng: “Chúng tự chém giết nhau mà chết… Nhìn từ vết thương và hung khí ở hiện trường thì tên thọt bị tên cao giết chết, cổ hắn bị chém chỉ bằng một nhát, chính là do rìu trong tay tên cao gây ra. Tên thọt tập kích đánh chết tên béo, dùng gậy sắt đập vỡ đầu tên béo. Tên cao thì bị tên béo đâm trộm mà chết.”
“Sai rồi!” Ai ngờ Lãnh Nghệ lắc đầu, phủ nhận hoàn toàn: ” Dựa theo vết thương thì ngươi nói đúng như vậy, sự thực lại không phải.”
Doãn Thứu nhìn lại hiện trường lần nữa, cảm thấy không bỏ sót gì cả, ngớ ra: “Mong đại lão gia chỉ bảo.”
“Cả ba tên này đều bị vết thương chí mạng, không có thương tích nào khác trên người, nói cách khác là một đòn chết ngay. Vậy ta hỏi ngươi? Ai ra tay trước?” Lãnh Nghệ hỏi một câu đơn giản:
Đúng thế, bất kể là ai ra tay trước thì nạn nhân đều chết ngay, như thế thì phải có một người không sao mới đúng, Doãn Thứu trầm ngâm: “Cũng có khả năng chúng rình đúng cơ hội, đồng loạt ra tay.”
“Cũng có khả năng, nhưng nếu thế thì lại nảy sinh ra vấn đề khác… Nhìn vết thương tên béo đi, nằm ở huyệt thái dương bên phải, hướng vết thương là hướng lên trên. Loại vết thương này chỉ có thể gây ra khi hung thủ đứng ở đối diện đập từ trên xuống. Giết tên béo là gậy sắt, mà gậy sắt trong tay tên thọt, vậy tên béo và tên thọt đứng đối diện nhau.” Lãnh Nghệ kéo Thành Lạc Tiệp đứng đối diện với Thành Lạc Tuyền, lại kéo Doãn Thứu đứng sau Thành Lạc Tiệp dựng lại hiện trường: ” Còn tên thọt bị chém ở sau cổ, vậy tên cao ở mé trái tên thọt, cũng gần như đối diện tên béo? Vậy làm sao tên béo có thể đâm vào sau gáy tên cao?”
Vừa bày vị trí tái hiện lại hiện trường một cái là đám Doãn Thứu biết ngay mình sai rồi, vậy chỉ còn một kết luận duy nhất: “Có người thứ tư, kẻ này đã giết người, sau đó ngụy tạo hiện trường. Vết thương đều một kích chí mạng, chứng tỏ võ công của kẻ đó không kém.”
“Có thể đúng cũng có thể sai.” Lãnh Nghệ chỉ đống vò rượu lăn lóc dưới đất: ” Chỉ cần tửu lượng cao và một chút sức khỏe cũng có thể làm được rồi. Người thứ tư này làm giả hiện trường huynh đệ tương tàn, nhưng để lộ ra sơ hở lớn như thế, chứng tỏ là kẻ giảo hoạt lại không đủ tỉ mỉ.”
Thành Lạc Tiệp lẩm bẩm: “Chừng đó chi tiết không đủ để truy tìm hung thủ.”
“Ai có thể tới nhà uống rượu mà người ta uống say khướt như thế?” Lãnh Nghệ hỏi:
Thành Lạc Tiệp hiểu ngay: “Là hảo hữu.”
Thành Lạc Tuyền bổ xung: “Còn có thân thích.”
Lãnh Nghệ chỉ tay: “Đúng rồi đấy, tìm trong số hảo hữu thân thích ba kẻ này, ai đêm qua không về hoặc về muộn, trên người lại có mùi rượu.”
Nhiều dữ kiện như thế thì muốn tìm không khó, chỉ tốn nhân lực tra xét thôi, chuyện này không cần Lãnh Nghệ chỉ dẫn rồi, đám Doãn Thứu chấp hành ngay.
Còn Lãnh Nghệ y cũng không tự mình vất vả, việc tra hỏi giao hết cho thuộc hạ làm, y còn nhiều việc khác nữa phải lo.
Thời gian này kỳ thực Lãnh Nghệ rất bận rộn, y vừa mới tới, liên tục phải mời khách hoặc nhận lời mời từ quan lại trong nha môn, chuyện này có tránh cũng không được. Mặt khác cũng bận rộn đủ loại công vụ, thông phán không phải chỉ phụ trách thẩm lý vụ án, còn có cả tiền lương, hộ khẩu, thuế má. Ba Châu quản hạt mấy huyện liền, sự vụ nhiều gấp bội ở Âm Lăng, cũng may có Đổng sư gia hỗ trợ, nếu không y tối mắt tối mũi ở quan thự không có thời gian về nhà rồi.
Ngoài ra Lãnh Nghệ còn mối lo khác, chuyện này y để ý lâu rồi, nước sông đang lên rất nhanh, làm mối lo trong lòng y càng lớn.
Hôm đó Lãnh Nghệ ra ngoài xử lý công vụ về nha môn, ngồi trong kiệu nhìn kiệu phu đội mưa khiêng kiệu mà đi, giày dẫm trên nước mưa lẹp bà lẹp bẹp. Phố xá vốn tấp nập chỉ còn số ít bước chân vội vã, cửa hiệu vắng tanh, làm hỏa kế sốt ruột đứng bên cửa nhìn trời, ăn mày co ro dưới mái hiên. Lòng Lãnh Nghệ như bị đè cả tảng đá lớn.
Tới nha môn, lập tức có phó tòng mở ô che cho y bước xuống. Lãnh Nghệ nhận lấy ô đuổi hắn đi, tự che ô, không về công thự mà tới thẳng kho lương.