Phần 256: Châu báu hoàng gia. (2)
Trạch viện này xây theo kiểu tứ hợp viện tiêu chuẩn, đi qua đại môn rẽ trái sẽ thấy dãy nhà giành cho phó tòng ở, đi tiếp qua nhị môn là sân rộng cỡ sân bóng rổ, ở giữa có một cây hoa quế, hiện giờ chính là mùa quế ra hoa, nên toàn cây đều mẩy đầy sắc hoa trắng nhỏ, làn hương dìu dịu. Mé trái có giàn nho nữa nhưng không có quả, một khóm trúc, một hòn giả sơn. Có ba dãy phòng rộng rãi. Còn có cổng vòm dẫn ra sân rau, trồng ít rau cỏ.
So với nội trạch nha môn Âm Lăng thì nhỏ hơn không ít, nhưng độc lập, không khí ấm cúng, cảm giác không tệ.
Liêu tri phủ dẫn y đi xem nhà xong lại dẫn về quan thự nơi Lãnh Nghệ làm việc.
Ở đây toàn bộ thuộc cấp của Lãnh Nghệ cũng đợi sẵn, bao gồm ba ban nha dịch. Đứng trên cùng ai ngờ là tỷ muội Thành gia và Doãn Thứu.
Thành Lạc Tiệp thì không nói, niềm vui lộ rõ ra mặt nàng rồi, Thành Lạc Tuyền cúi đầu xuống, má hơi đỏ, nàng chẳng ngờ gặp lại Lãnh Nghệ sớm thế, lần trước chia tay gần như thổ lộ tình cảm rồi, xấu hổ lắm.
Doãn Thứu tuổi cao lão thành, là người đầu tiên rời hàng hô: “Bọn thuộc hạ bái kiến thông phán đại lão gia.”
Tất cả những người còn lại cũng đồng thanh thi lễ.
Lãnh Nghệ đáp lễ, Liêu tri phủ nghiêm giọng huấn thị một phen, đại ý là mọi người phải nghe lệnh thông phán, tích cực làm việc. Những lời này không có gì, nhưng tri phủ lại đích thân tới chống lưng cho thông phán, đây là chuyện cực hiếm, e chẳng bao lâu truyền khắp phủ nha.
Chỉ là gặp mặt, Lãnh Nghệ còn chưa vào việc, tất nhiên không có gì sai bảo, tiễn Liêu tri phủ đi rồi cũng cho những người khác lui hết, chỉ để lại Doãn Thứu và tỷ muội Thành gia.
Lãnh Nghệ ngồi xuống cái bàn dài của mình, bảo người khác cùng ngồi xuống: “Chuyện khẩn cấp, vậy thì nói luôn đi.”
Doãn Thứu chắp tay nói: “Đại lão gia, chuyện là thế này, ở Ba Châu có một người đọc sách, tên Tạ Huy, một đồng hương của vì có việc phải ra ngoài đã giao cho hắn một cái hộp để bảo quản. Hắn vô tình phát hiện ra, trong hộp đều là châu báu, vừa vặn không có tiền lên kinh khảo thí, hắn nổi lòng tham đem một cái ngọc như ý đi cầm đồ. Định sau này đỗ đạt có tiền chuộc lại. Nhưng hiệu cầm đồ phát hiện đó là thứ triều đình phát công văn truy lùng liền báo quan.”
Nói tới đây ông ta ngừng lại, đây là chuyện liên quan tới một bí mật trọng đại. Ông ta phụ trách chính trong nhóm bộ khoái lục phiến môn xuống Ba Châu điều tra, nhưng nói tới liên quan mật thiết không bằng tỷ muội Thành gia, nên nhường họ nói.
Lãnh Nghệ có chút hồi hộp, thứ khiến y khốn đốn thời gian dài sắp lộ diện, y cũng tò mò lắm.
“Bọn thuộc hạ tới Ba Châu tìm châu báu hoàng cung bị lấy trộm.” Thành Lạc Tiệp xưng hô rất chính thức, vẻ mặt nghiêm túc: ” Ngọc như ý đó là một trong số thứ bị mất. Ngày thái tổ hoàng đế giá băng, số châu báu này bị đám thái giám thị vệ nhân lúc trong cung rối loạn mà lấy trộm bỏ trốn khỏi kinh thành.”
“Sau khi phát hiện ra đồ bị mất, đương kim hoàng thượng nổi giận, hạ chỉ truy lùng. Khai Bảo hoàng hậu và Tề vương cũng rất quan tâm, phái bọn thuộc hạ đi tìm. Mới đầu hoài nghi đại lão gia vì tên thái giám lấy trộm đồ từng ở dịch trạm Âm Lăng cùng lúc với ngài. Sau đó tên thái giám đó chết, đồ lại không ở trên người hắn.”
“A, thế là các ngươi bày kế trộm thuế, muốn dùng cách này ép ta phải bán châu báu nộp thuế chứ gì?” Lãnh Nghệ vỗ trán hiểu ra:
“Vâng! Nhưng đại lão gia bị dồn ép thế nào cũng không mang thứ đó ra, bọn thuộc hạ ở bên cạnh đại lão gia cũng tìm rất lâu không có. Thế rồi nha môn Cự Châu truyền tin, có một món đồ ngọc bị truy lùng được đem cầm đồ. Vì thế bọn thuộc hạ lập tức tới Cự Châu điều tra.” Thành Lạc Tiệp thuật lại: ” Món đồ ngọc đó do một tên ăn mày đem đi cầm đồ, khi nha môn đương địa khống chế hắn thẩm vấn xác nhận, tên ăn mày đó nhặt được của người lạ qua đường, khi đó trời tối, hắn không nhìn ra tướng mạo, chỉ biết đó là một nam nhân, vóc dáng tầm trung. Bọn thuộc hạ tìm khắp Cự Châu không ra manh mối. Sau đó có tin một chiếc ngọc như ý xuất hiện ở Ba Châu nên quay về, đồng thời hoàng hậu cũng đề bạt đại lão gia để tra vụ án này.”
Xem ra không đơn giản chỉ là châu báu đâu, thứ mất trong ngày Tống thái tổ băng hà, không khỏi khiến người ta sinh ra vài liên tưởng. Lãnh Nghệ trầm ngâm một hồi mới nhận ra Thành Lạc Tiệp đã ngừng nói: “Tiếp đi!”
Doãn Thứu báo: “Hiệu cầm đồ Ba Châu sau khi phát hiện ra ngọc như ý đó là đồ triều đình truy lùng thì một mặt cầm chân thư sinh kia, một mặt báo cáo nha môn. Người của nha môn tới nơi kiểm tra, xác nhận đúng là một trong số những món châu báu hoàng gia bị đánh mất. Vì vậy bắt thư sinh kia thẩm vấn.”
“Tiếp đó từ nhà thư sinh kia tìm ra được phần còn lại của châu báu đánh mất. Nhưng đồng hương gửi đồ cho hắn bảo quản lại không rõ tung tích. Qua nhiều lần thẩm vấn, tất cả thủ đoạn đều dùng rồi, nhưng không biết gì thêm. Người gửi đồ thực sự chỉ là một đồng hương, hai người quan hệ bình thường, thậm chí không biết cụ thể người kia ở đâu, chỉ vì khẩu âm giống nhau mà nhận là đồng hương. Hai bên quen biết nhau chưa lâu.”
Thành Lạc Tiệp bổ xung thêm một câu: “Bọn thuộc hạ đã qua các nha môn phát ra lệnh try nã, nhưng không có tin tức gì.”
Lãnh Nghệ tổng kết lại: “Nói thế mọi manh mối đều đứt rồi hả?”
Cả ba người đồng loạt gật đầu, chính vì manh mối không còn, bọn họ bế tắc, cho nên lần này mới không phải là mời Lãnh Nghệ hiệp trợ điều tra, mà trực tiếp thăng lên làm thông phán Ba Châu, để tiện điều tra. Nói xong ba người, nhìn Lãnh Nghệ trông đợi, đi theo y một thời gian, họ đều biết y sự nhạy bén khác thường với các vụ án.
Manh mối không phải ở trên trời rơi xuống, không có phải chủ động tìm kiếm, Lãnh Nghệ hỏi: “Đã điều tra những người xung quanh thư sinh đó chưa? Đặc biệt là thân thích bằng hữu của hắn.”
Thành Lạc Tiệp không hiểu: “Tra những người đó để làm gì? Ngay cả bản thân thư sinh đó còn không quen thuộc người kia, vậy người xung quanh biết sao được, tra cũng vô ích.”
May mà nha đầu nàng còn xinh đẹp đấy, Lãnh Nghệ cười mắng thầm trong lòng, đặt câu hỏi: “Sao mọi người không nghĩ ngược lại, người gửi đồ đã không quen thuộc thư sinh kia, vì sao gửi gắm đồ quý trọng như thế? Trong chuyện này ắt phải có nguyên nhân.”