Phần 254: Vừa về đã lại phải đi
Đổng sư gia và Khâu chủ bạ sớm tới đây chờ đợi, lại một phen chúc mừng Lãnh Nghệ thăng tiến, đem công văn điều lệnh dâng lên.
Lãnh Nghệ chỉ xem lượt qua, thứ này tất nhiên không thể giả, y quan tâm điều khác: “Bản huyện còn chưa làm ra thành tựu gì, làm sao đã được đề bạt vậy, thậm chí còn chưa tới kỳ hạn?”
Đổng sư gia trang trọng chắp tay nói: “Chuyện này học sinh đã nghe ngóng rồi, vì đông ông làm quan thanh liêm chính trực, yêu dân như con, cải thiện cuộc sống bách tính rõ ràng, biện pháp chấp chính đắc lực, cho nên được triều đình coi trọng.”
Khâu chủ bạ cười nịnh: “Đúng đấy ạ, đặc biệt đại lão gia mùa đông chẩn tai, mùa xuân cho thuê trâu, mùa hạ bán lương thực bình ổn giá, giúp bách tính vượt qua khó khăn, bách tính kinh yêu, triều đình tán thưởng.”
Lãnh Nghệ cười ha hả vui vẻ, trong lòng chẳng hề tán đồng lời họ nói, chẩn tai là chuyện trong phận sự, kho Thường Bình đang thí nghiệm, cho thuê trâu cũng phải đợi tới thu hoạch mới thấy thành tích.
Thanh liêm chính trực với yên dân như con thì dễ gặp họa hơn là thăng chức.
Đề bạt mình phải có nguyên nhân.
Rốt cuộc là sao chứ? Lãnh Nghệ tin rằng mình sớm biết nguyên nhân thôi, chẳng cần vội.
Nhưng Lãnh Nghệ không ngờ được, tối hôm đó mưa rơi liên miên, nội trạch nha môn có một người khách tới thăm…
Lúc đó y vốn cùng Trác Xảo Nương ôm nhau ngủ rồi, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng lạch cạch nhẹ, rồi tiếng bước chân. Lãnh Nghệ tức thì mắt mở choàng ra, y nhẹ nhàng rời giường mà không đánh thức thê tử đã mệt mỏi thiếp đi. Chỉ mang theo con dao găm hộ thân, khẽ khàng rời cửa, trong đêm tối không rõ mặt người, vẫn nhận ra đó là nữ tử, hơn nữa dáng vẻ còn vô cùng quen thuộc.
Lãnh Nghệ ẩn trong bóng tối quan sát, không thấy có bất kỳ ai khác, âm thầm bám theo. Nữ tử đó vậy mà còn xách đèn lồng đi theo hành lang tới hậu hoa viên, nàng treo đèn lồng lên cái cột ở gần giếng nước, tay mân mê lọn tóc… Khi nàng quay lại, y cũng sững sờ.
“Nghệ ca ca!” Nữ tử đó nghẹn ngào gọi:
Trong lòng Lãnh Nghệ không dám tin, nhưng giọng nói ấy làm sao sai được, “Nghệ ca ca” là lối xưng hô độc nhất của Thành Lạc Tiệp, chỉ nàng ấy mới gọi mình như vậy. Y vội đi nhanh tới gọi: ” Tiệp Nhi.”
Thành Lạc Tiệp nhào thẳng vào lòng y, ôm lấy cổ y, gương mặt xinh đẹp vừa tủi vừa mừng, cặp mắt dài quyến rũ tuôn trào những giọt lệ châu trong vắt.
Hai người ôm siết lấy nhau, quên cả đất trời.
Một nụ hôn dài tưởng chừng vô tận như muốn đền đáp lại thời gian ly biệt, hồi lâu Lãnh Nghệ mới rời cánh môi nàng, ngỡ ngàng trong hạnh phúc bất ngờ, có lúc thậm chí y nghĩ, cả đời hai người không thể gặp lại nữa rồi: “Tiệp Nhi, sao lại về rồi?”
“Nhớ chàng!” Thành Lạc Tiệp nũng nịu: ” Nhớ thiếp không?”
“Đương nhiên nhớ.” Lãnh Nghệ hôn chụt một cái lên môi nàng, thoáng cái liên tưởng tới chuyện thăng chức bất ngờ kia: ” Nàng nhất định có việc tới tìm ta đúng không?”
Thành Lạc Tiệp khẽ gật đầu, cặp mắt như thu thủy đã ứa đầy những giọt lệ hạnh phúc: “Chàng đoán đúng rồi, thiếp về Âm Lăng mười ngày, nhưng tìm không thấy chàng, cũng không ai biết chàng đi đâu. Đợi mãi, còn sợ chàng gặp nguy hiểm, rốt cuộc chàng đã về.”
Chuyến đi thảo nguyên này thay đổi y không ít, nhất là nhận thức về chuyện cuộc sống, lòng thoáng đạt hơn, vứt bỏ hết ràng buộc giá trị quan trước kia, rộng lòng tiếp nhận mọi thứ trước mắt, còn càng thêm trân trọng nó. Lãnh Nghệ ngồi xuống lan can đá, đặt nàng ngồi bên cạnh mình: “Rốt cuộc chuyện gì để ta may mắn gặp lại nàng vậy?”
“Chàng biết được thăng quan rồi chứ?” Thành Lạc Tiệp nghiêng đầu nhìn y: ” Có biết ai đề bạt chàng không?”
“Nàng sao?”
“Thiếp làm gì có bản lĩnh đó, là hoàng hậu đấy, có biết vì sao hoàng hậu đề bạt chàng không?”
Lãnh Nghệ gặp lại Thành Lạc Tiệp, trong lòng đang lâng lâng hạnh phúc, liên quan tới hoàng hậu thì chỉ có thể là việc kia rồi, song cố ý nói: “Chắc chắn là nàng giúp rồi.”
Thành Lạc Tiệp quả nhiên vui vẻ: “Đúng mà cũng không đúng, lần trước chàng nhờ thiếp gửi thư báo cáo hành vi tàn ác của Tô gia lên hoàng hậu, thiếp còn thuận tiện kể về bản lĩnh phá án của chàng. Nương nương vô cùng coi trọng, một mặt sai giám sát viện tra Tô gia, mặt khác biết bọn thiếp tra án không thuận lợi, hạ ý chỉ đề bạt chàng làm thông phán Ba Châu.”
Hoàng hậu trong miệng Thành Lạc Tiệp chỉ có một vị, chính là Khai Bảo hoàng hậu.
Triệu Quang Nghĩa có được hoàng vị từ ca ca mình là Triệu Khuông giận, vô cùng kính trọng Khai Bảo hoàng hậu, cho nàng rất nhiều đặc quyền. Cũng một phần do có không ít lời ra tiếng vào việc hắn thừa kế ngai vàng, nên cũng thông qua việc này bịt miệng thiên hạ.
Thành Lạc Tiệp hiển nhiên rất vui, tíu tít hỏi: “Chàng có biết vì sao không?”
“Là vì thứ bọn nàng tìm kiếm chứ gì?” Lãnh Nghệ vuốt chóp múi nàng một cái, lý do dễ đoán quá mà, tuy chẳng thích thú gì lần nữa dây dưa vào đống rắc rối nữa, nhưng đánh đổi lấy việc gặp lại Thành Lạc Tiệp, y thấy cũng đáng:
“Hì hì, chàng thật thông minh.” Thành Lạc Tiệp hạ thấp giọng xuống, thì thầm: ” Bọn thiếp ở Cử Châu không tìm được thứ kia, cách đây không lâu lại có được tin tức, thứ đó đã xuất hiện ở Ba Châu. Hơn nữa lần này tin tức chính xác, vì bọn thiếp ở Ba Châu tìm thấy thứ khác trước kia mất tích cùng nó. Vì thế mà chàng mới được thăng lên làm thông phán.”
“Hoàng hậu muốn ta tìm thứ kia?” Lãnh Nghệ bật cười, tréo ngoe thật, giờ y lại thành người đi tìm thứ kia, thứ mà y chẳng biết là cái gì:
“Đúng thế, cho nên hôm nay thiếp mới tới tới tìm chàng, chỉ cần tìm được nó, chàng nhất định đường mây rộng bước rồi.” Thành Lạc Tiệp khoe: ” Thiếp và Lạc Tuyền, còn có Doãn Thứu được bổ nhiệm làm bộ đầu Ba Châu, chúng ta có thể ở cùng nhau rồi.”
Kết quả này thực sự không ngờ, Lãnh Nghệ hôn nhẹ lên gò má trắng như tuyết của nàng một cái: “Ta chẳng cần mong thăng quan tiến chức, chỉ cần ở bên nàng là được rồi.”
“Thiếp cũng vậy.” Thành Lạc Tiệp thích những lời ngọt ngào tình tứ này:
“Mà chuyện điều tra Tô gia thế nào rồi?”
“Cái Tô gia đó đúng là thối nát vô cùng, tội ác chàng nhắc tới chỉ là một phần nhỏ thôi, tra một cái ra ngay, chứng cứ xác thực. Hoàng đế hạ chỉ Tô lão đại bị cách chức điều tra, mấy ngày trước Tô gia bị xét nhà, Tô lão thái gia tức giận chết tại chỗ, mấy đứa nhi tử đều vào ngục. Thôn Nhị Tiến khôi phục tên cũ, cả thôn vỗ tay ăn mừng kìa.”
Lãnh Nghệ nghe vậy rất vui mừng.
Mưa lớn dần, hai người ngồi ở hành lang bị nước mưa tạt ướt tóc, Thành Lạc Tiệp quyến luyến buông Lãnh Nghệ ra: “Thiếp phải đi đây, đợi chàng ở Ba Châu, chàng mau chóng bàn giao nhậm chức đi. Tình hình gấp lắm rồi, chàng mãi không về làm lỡ rất nhiều thời gian, không thể chậm trễ nữa, tới Ba Châu thiếp sẽ nói chi tiết.”