Phần 251: Dựa lưng chiến đấu
Liên tục giết hai tên hộ vệ vô tình cản đường, khuôn mặt máu me vô cùng đáng sợ hiện lên dưới ánh đuốc bập bùng, Lãnh Nghệ kéo Bạch Hồng lên hét lớn: “Kẻ nào cản ta chết.”
Cái chết khủng bố của Bồ Tử Khanh, thêm vào Lãnh Nghệ xông tới như hổ dại, đám hộ vệ kinh hãi lùi lại, không dám ngăn cản.
Cũng không phải không có tên nào, lợi dụng lúc Lãnh Nghệ dìu Bạch Hồng đi qua, có tên gian xảo nhè lưng Lãnh Nghệ mà chém, Lãnh Nghệ nghe tiếng gió đoán ra được đích của lưỡi dao, gồng người lên chịu nhát dao đó.
Xoạt!
Đao trúng đích, tên kia chưa kịp mừng rỡ thì Lãnh Nghệ tở tay nghiêng người, dao găm xẹt qua như chớp, cắt đứt yết hầu hắn.
Đám còn lại thấy Lãnh Nghệ đao thương bất nhập, lại giết người dễ dàng như vậy, tên nào tên nấy sợ hãi lùi xa thêm vài bước, chĩa đao về phía họ la hét chứ không dám tiến.
Ngoài xa chuyền tới tiếng chiêng báo hiệu, đối phương đang điều thêm lực lượng, hai rơi giữa muôn trùng vây, Bạch Hồng khẽ đẩy người Lãnh Nghệ: “Đi đi, kệ ta, ta bị thương quá nặng, sẽ liên lụy tới ngươi.”
“Ta không được dạy bỏ lại huynh đệ, giết!” Lãnh Nghệ lại giết thêm một kẻ liều mạng nữa, y chưa từ bỏ, y vẫn nhìn xung quanh kiếm đường thoát thân:
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân của Bạch Hồng hiện lên nụ cười: “Trong lòng ta có một cái ống, chĩa lên không, kéo dây thừng, sẽ có người của tổ chức cứu viện… Không phải chỗ đó… Bên phải, xuống chút nữa…”
Thì ra Lãnh Nghệ trong lúc cho tay vào tìm trong lòng nàng khó tránh khỏi đụng chạm, nhưng thời khắc sinh tử này, ai mà để ý. Miệng ngậm dao, tay cầm ống, kéo dây thừa ra ở phía đuôi, chỉ nghe vút một tiếng, có luồng ánh sáng trắng vọt lên bầu trời tối đen bùng nở thành muôn đóa hoa lửa lấp lánh.
Pháo hoa bắn đi rồi, hai người lưng dựa lưng, chống trả đám hộ vệ phát hiện bọn họ bắn tin cứu viện thì xông tới, Bạch Hồng tuy trọng thương, nhưng sau lưng có Lãnh Nghệ, nàng chỉ việc chắn ở phía trước, vẫn đối phó được với đám hộ vệ võ công kém nàng quá xa. Lãnh Nghệ càng dễ dàng, y có vali hợp kim làm khiên chắn, có áo giáp chống đạn, phát huy chiến thuật liều mạng tới đỉnh điểm, gần như chỉ một chiêu giết người.
Chẳng biết có kẻ nào đó nhận ra, hô: “Gọi cung tiến thủ, gọi cung tiễn thủ tới.”
Lãnh Nghệ không hiểu tiếng Tạng, nhưng đám hộ vệ đang luân phiên tiến đột nhiên lùi lại giữ thế trận thì có linh cảm không lành. Đối phương quá đông, nếu bọn chúng vì không người chỉ huy mà hỗn loạn thì còn hy vọng thoát thân, thế nhưng bây giờ chúng đã lấy lại bình tĩnh, viện binh của họ có tới e rằng chỉ nạp mạng vô nghĩa.
Đám hộ vệ không tấn công nữa, không cần thiết làm chuyện vô ích đó, chúng chỉ giữ vững vòng vây là đủ. Tất cả nhìn hai người Lãnh Nghệ như nhìn kẻ đã chết, vì chỉ cần cung tiễn thủ điều động tới, sẽ bắn chúng thành nhím ngay…
Bỗng nhiên thành bảo bốn bề bốc lửa, đầu tiên chỉ có vài tiếng la hét, không ai quá để ý, sau đó thành những tiếng là hoảng hốt, rồi bốn phía chìm trong khói đen, ánh lửa đỏ đã chiếu tới tận chỗ hai người Lãnh Nghệ. Đội ngũ đối phương hoảng loạn nhìn đông ngó tây, rồi không biết kẻ nào hô lên “Lãnh chủ bị thích khách tấn công”, ” Lãnh chủ chết rồi”, ” Mau về cứu lãnh chủ”. Tức thì có một đám đông tự ý rút lui, lãnh chủ có bề gì thì bọn chúng cũng thảm, ai quan tâm nơi này nữa, đồng thời cũng nhớ ra, phải đi bảo vệ yếu nhân khác.
“Giết chúng! Giết chúng đã!”
Cũng có kẻ hô lên, sau đó liền có mười mấy tên xông vào hai người, đây là những kẻ hung hăng nhất, cũng là đợt tấn công dữ dội nhất. Lãnh Nghệ cảm thấy áp lực trước tiên, ba bốn thanh đao cùng chém loạn tới, y giơ vali lên đỡ, bị đẩy lùi ra sau, chạm lưng Bạch Hồng, nàng hét lên: “Trụ vững! Người chúng ta tới ngay thôi.”
Nàng cũng đang đối đầu với hai tên, có được một quãng nghỉ vừa rồi, nàng đã gom được chút chân khí, dồn sức mở rộng vòng kiếm quang, không chỉ bảo vệ bản thân mà còn hai bên Lãnh Nghệ, chỉ là cố gắng này khiến thương tích của nàng càng thêm tồi tệ.
Đúng lúc này từ phía hậu viện mười mấy người bịt mặt xông tới, đi đến đâu chém giết tới đó, không cần biết là người đi cứu hỏa hay rút lui, đều không toàn mạng. Bọn họ dùng nhiều thứ vũ khi, đao thương kiếm kích có cả. Một bên đánh điên cuồng, một bên sĩ khí đã hết, chẳng mấy chốc đã tới trước mặt Bạch Hồng: “Bang chủ rút trước, bọn thuộc hạ đoạn hậu.”
Bạch Hồng và Lãnh Nghệ được bao vây ở giữa, hai người đi trước dẫn họ đi theo con đường máu vừa mở, hai bên có hai người khác che chắn, bảy tám người đoạn hậu vừa đánh vừa lui. Khói lửa bập bùng, khắp nơi là dấu vết chiến đấu, vũ khí vương vãi, người chết rải rác, tạo ra khung cảnh thảm liệt. Lãnh Nghệ không nghĩ tới tạo thành vụ hỗn loạn lớn như thế.
Cung tiến thủ tới rồi, nhưng đã quá muộn, bọn chúng bắn cung bừa bãi truy kích, chẳng ăn thua gì, đám sát thủ võ công cao cường đánh bay hết, số ít có tới được phía Lãnh Nghệ cũng bị y dùng vali nhẹ nhàng đỡ được.
Rất nhanh bọn họ xông ra cửa hậu viện, ở đây đã có một cái xe ngựa đợi sẵn, đánh xe là một lão hán Di Tang, còn có hai đại hán Di Tang hộ vệ. Vừa thấy bọn họ, hô một tiếng bang chủ rồi vén rèm cho hai người đi vào.
Bạch Hồng và Lãnh Nghệ lên xe, chiếc xe thong thả lên đường.
Trên đường đi cứ thi thoảng chiếc xe lại bị chặn đường, tra hỏi, ông già dùng tiếng Tạng trả lời, sau đó được đi qua. Cứ đi đi dừng dừng như vậy, dọc đường bị tra hỏi liên tục, song không có ai lên kiểm tra, Lãnh Nghệ thở phào, Bạch Hồng gần như hư hoát dựa vào người y.
Xe ngựa đi qua khu vực huyên náo tới một nơi yên tĩnh, chỉ còn tiếng bánh xe nghiến lên đường lát gạch. Không lâu sau vào một trạch viện, tới trước chính phòng mới dừng lại.
Rèm xe bén lên, Lãnh Nghệ dìu Bạch Hồng xuống xe, nhìn ngó xung quanh. Im phăng phắc, trừ ông già người Di Tang đánh xe thì không còn ai, hai đại hán Di Tang đứng ở cổng trạch viện khép cửa lại.
Lãnh Nghệ đỡ Bạch Hồng vào nhà, ông già thì tháo ngựa khỏi xe, bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, tường rất cao, chắn hết mọi con mắt tò mò, bốn bề hoàn toàn tĩnh lặng không ồn ào như nơi khác trong thành Di Tang lúc này…