Phần 250: Ân oán tình thù. (2)
Lãnh Nghệ biết tình cảm của Bạch Hồng giành cho Bồ Tử Khanh còn rất sâu, sợ nàng mềm lòng nghe hắn dụ dỗ, không ngờ Bạch Hồng nói nhỏ: “Ta cầm chân hắn, thủ vệ cửa sau bị ta đánh ngất rồi.”
Dứt lời chưa đợi Lãnh Nghệ phản ứng bóng áo trắng đã phá cửa sổ xông ra.
Bồ Tử Phong hiểu Bạch Hồng tới mức nào chứ, tuy miệng nói đầy thâm tình nhưng hắn cảnh giác cao độ, Bạch Hồng vừa có hành động, hắn lập tức nhảy lùi lại phía sau, một đòn sấm sét của nàng hụt mục tiêu.
Hộ vệ bốn phía kéo ùa tới.
Bạch Hồng sớm biết một chiêu của mình không làm khó Bồ Tử Khanh được, nhưng nàng cũng biết, hắn bị Lãnh Nghệ làm trọng thương rồi, chẳng qua cố giả vờ bình thường gây áp lực với nàng thôi.
Một chưởng đánh hụt là Bạch Hồng cố tình, biết hắn trọng thương không dám tiếp chiêu mà nhảy né, nàng biến chiêu cực nhanh, trương kiếm bên hông như độc xà rời hang đâm thẳng vào yết hầu Bồ Tử Khanh, ánh kiếm loang loáng bao phủ không gian rộng, phong tỏa hết đường lui của hắn.
Bồ Tử Khanh kinh hãi, thân hình đã ở trên không, làm sao đổi hướng được, đánh dồn cả mười thành công lực vào hai tay đánh ra một chưởng mạnh, chống một kiếm chết người kia.
Keng keng keng, kiếm chường chạm nhau liên hồi. Bồ Tử Khanh phun ra một ngụm máu, thương thế cố áp chế bị Bạch Hồng ép hắn dùng nội công cực hạn đã phát tác, người chạm đất một cái lảo đảo đứng không vững.
Bạch Hồng khinh công siêu tuyệt, làm sao bỏ lỡ cơ hội, bóng trắng loáng lên như quỷ mị, xuất hiện sau lưng hắn, Bồ Tử Khanh xoay người lại đã quá muộn, mũi kiếm kề cổ, nàng quát: “Lui.”
Đám hộ vệ cuống cuồng lùi lại. Vừa rồi vì nhử Bạch Hồng xông ra, Bồ Tử Khanh cố tình bố trí hộ vệ đứng hơi xa, hắn tự tin có thể né một đòn tập kích của Bạch Hồng kéo nàng vào khổ chiến, nhưng không ngờ được nàng tương kế tựu kế.
Hai người từng hiểu nhau tới hơi thở, nhịp tim của đối phương, bây giờ lại đem toàn bộ am hiểu đó dồn đối phương vào đường cùng.
Bồ Tử Khanh nhìn thẳng vào mắt nàng cười thảm: “Giết ta đi, ta có lỗi với muội, được chết trong tay muội, với ta mà nói cũng là thỏa mãn rồi.”
Sát khí trong mắt Bạch Hồng biến mất, tức giận nói: “Đừng giở trò đó ra với ta, ta không mắc lừa ngươi nữa.”
“Ta đã nói, chưa bao giờ lừa muội.” Bồ Tử Khanh nói xong lao thẳng người vào mũi kiếm:
Bạch Hồng kinh hãi, vội vàng rút kiếm lại.
Lúc này Bồ Tử Khanh mượn đà lao tới để áp sát Bạch Hồng, hắn biết cơ hội không có lần thứ hai, bất chấp nội thương một chiêu Tồi Tâm Chưởng vỗ thẳng vào ngực nàng.
Bạch Hồng trong khoành khắc cuối cùng tung mình ra sau né tránh, nhưng Tồi Tâm Chưởng như cái tên, không mạnh ở lực mà là ở ám kình. Nàng chỉ kịp vọt người lên không né không kịp vận công hộ thân, ám kình bộc phát, giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi, ngã thẳng xuống.
Bồ Tử Khanh bám sát như hình với bóng, một tay tước trường kiếm của nàng, tay kia vòng qua eo nhỏ, ôm nàng vào lòng: “Sư muội, muội đã tới đây rồi còn nghĩ rời đi sao?”
“Ngươi…” Bạch Hồng muốn thoát khỏi vòng tay của hắn, người không còn sức lực, miệng vẫn phun ra thêm một ngụm máu, nước mắt cũng muốn ứa ra: ” Ngươi là tên súc sinh vô tình.”
“Đúng.” Bồ Tử Khanh đột nhiên trở nên nanh ác: ” Ta là súc sinh vô tình, ta biết muội hận ta, nhưng ta không phái sát thủ giết muội, ngược lại muội phái sát thủ tới, náo loạt thành bảo, bắt cóc thê tử của ta, thả tù phạm khiến nàng bị đám thú vật đó cưỡng bức dâm nhục, phá hoại cuộc sống ta gây dựng bao năm, vậy muội nói sao đây… Ta hận muội.”
Thì ra lúc đám tù nhân bị thả ra, có kẻ không bỏ chạy, nhìn thấy Gia Ương nằm đó làm sao kìm được thú tính, lao vào cưỡng bức ả, chính vì tiếng ả la hét mà Bồ Từ Khanh mới tìm thấy, nhưng tới nơi đã muộn.
“Đừng tưởng ta không biết, phu nhân ngươi là kẻ tham lam, trong số tù phạm đó có bai nhiêu ngươi bị ả hãm hại, chiếm đoạt tài sản, làm tan nhà nát cửa. Xảy ra chuyện đó là do ả tự chuốc lấy mà thôi.”
“Ha ha ha, hay cho câu tự chuốc lấy, vậy muội rơi vào tay ta cũng là do tự chuốc lấy thôi.”
Bạch Hồng nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nói từng chữ: “Ngươi, muốn giết ta thật sao?”
“Không, thê tử ta bị cưỡng bức, cả thành bị đám tội phạm làm náo loạn, nếu không tìm ra hung thủ, ta khó ăn nói được với lãnh chủ.” Bồ Từ Khanh đưa tay lột mặt nạ kia ra, để lộ khuôn mặt diễm tuyệt thiên hạ một thời khiến hắn si mê: ” Ta sẽ phế võ công của muội, giao muội cho lãnh chủ xử lý, ta không nghĩ lãnh chủ nỡ giết muội đâu.”
Chút cảm xúc cuối cùng trong mắt Bạch Hồng tắt đi, nàng ngậm ngụm máu phun thẳng vào khuôn mặt anh tuấn của Bồ Tử Khanh, hét lên: “Hắc Hồng, giết hắn đi.”
Bồ Tử Khanh bị máu phun vào mặt nhất thời không nhìn thấy gì, nhưng hắn rất thông minh, tức thì xoay người về hướng gian phòng kia, vận công lực toàn thân bảo vệ điểm xung yếu trên người, chỉ tay về phía trước: “Xông lên đó.”
Khục!
Khẽ như có tiếng người ho một tiếng, nửa phần trên cái đầu Bồ Tử Khanh vỡ nát, toàn bộ đám hộ vệ đang kéo ùa lên đứng sững lại.
Lãnh Nghệ đã không làm Bạch Hồng thất vọng, y quả nhiên chưa từng rời đi như lời nàng bảo, y vẫn ở đó, chờ đợi và khi nàng hét lên, không chút do dự bóp cò súng đã chĩa vào hắn thời gian dài. Bắn chết Bồ Tử Khanh, Lãnh Nghệ không kịp tháo súng bắn tỉa cất đi, đeo luôn lên vai. Một tay cầm vali, một tay cầm dao găm, theo cửa sổ Bạch Hồng phá vỡ trước đó mà lao ra, tới thẳng bên cạnh nàng.
Khoảnh khắc đó chỉ Bạch Hồng mới hiểu có ý nghĩa thế nào, lúc nàng hét lên, nàng cũng không dám chắc Lãnh Nghệ ở đó, nàng chỉ đánh cược. Nếu y không ở đó, nàng sẽ tự kết liễu, vì trên đời này không còn gì khiến nàng lưu luyến nữa.
Y chưa đi, y tới rồi.
Có điều tình hình chẳng vì sự xuất hiện của Lãnh Nghệ mà khá hơn, Bạch Hồng trúng một chiêu Tồi Tâm Chương trong tình trạng không hề phòng bị, thương cực nặng, kinh mạch nhiều chỗ bế tắc, không chỉ không thể vận công, lúc này thậm chí không thể bò dậy, yếu ớt hơn cả người thường.