Phần 25: Nữ nhi của núi rừng
Hai tên binh sĩ trông cổng thành vẫn uể oải như cũ, Âm Lăng tuy là nơi dân phong hung dữ đấy, cơ mà họ chỉ đánh nhau thôi, chứ còn tấn công quan phủ hay huyện thành à? Cho mười lần mười cái gan chả dám, công việc trông coi cổng buồn tẻ thấy mẹ, đôi khi rảnh quá họ còn nghĩ, đột nhiên trên núi có đám sơn đại vương xông tới hô hào đói đánh thành có lẽ còn về già còn có chuyện kể với con cháu.
Vừa nghe tiếng chiêng la, hai tên bính sĩ lập tức lấy tinh thần đứng thẳng tắp như cán thương, tới khi đoàn người Lãnh Nghệ đi qua rồi vẫn chăm chú nhìn theo, sự tôn kính giành cho đại lão gia của huyện tuyệt đối không phải chỉ là ở trước mặt.
Bởi thế có thể nói, vị tri huyện kia ở trong nha môn tới mức bị cả nha hoàn bà tử bắt nạt thì thực sự làm mất lòng người lắm rồi.
Rời khỏi thành một cái, cảnh tượng khác hẳn, đường xá thưa thớt, không cần gõ chiêng dọn đường nữa.
Đi một đoạn thì rời quan đạo, đoàn người bọn họ đi xuống dốc, rồi lại lên dốc. Đường xá quanh co, càng đi càng cao, tới khi chui vào mây mù, mây trắng đã ở dưới chân.
Nơi này ngoại trừ không khí trong lành ra thì chẳng có gì thu hút Lãnh Nghệ cả, phong cảnh đẹp thì y chưa đi thì cũng nhìn thấy nhiều rồi. Trác Xảo Nương thì khác, nàng hết nhìn đông lại ngó tây, tuy không nói gì cả, nhưng hai chữ phấn khích đã viết rõ lên mặt. Thật kỳ lạ, Lãnh Nghệ thầm nghĩ nhìn nàng làm việc nhà thuần thục như thế thì hẳn là xuất thân nghèo khổ, sao lại giống như đại tiểu thư khuê phòng, hứng thú với sông núi như thế?
Lãnh Nghệ thi thoảng quay đầu nhìn nàng, đi một quãng xa rồi mà hưng phấn của nàng chưa giảm, cười hỏi: “Vui không?”
“Quá vui ạ, thiếp lâu lắm rồi chưa lên núi.” Trác Xảo Nương vốn ngại ngùng ít nói, vậy mà lúc này lại nói cả một tràng dài, líu lo như chim sẻ: ” Khi còn nhỏ, thiếp theo các ca ca muội muội mỗi ngày lên núi lấy củi. Khi đó thiếp ghét núi lắm, thấy nó cao như thế, leo lên mệt ơi là mệt, chỉ mong được sống ở bình nguyên bằng phẳng… Thiếp nghe nói phía kinh thành là một bình nguyên, rộng ơi là rộng, cưỡi ngựa chạy cả ngày không gặp một con dốc nào. Chặt củi cũng ngay ở trên đất bằng, không phải leo núi, sướng hơn nhiều. Về sau gả cho quan nhân, được ở trong thành rồi, nhưng thế là không lên núi nữa, chẳng hiểu sao đâm ra nhớ.”
Lãnh Nghệ cũng bị niềm vui của nàng cảm nhiễm: “Không có gì lạ, từ nhỏ nàng sống trong núi, mặc dù gian khổ nhưng đã quen, có tình cảm rất sâu với nó mà không nhận ra. Con người kỳ thực là thế, khi mất đi rồi mới biết quý trọng.”
“Quan nhân nói thật hay, chắc là vậy. Nếu sau này có thể thường xuyên lên núi chơi thì tốt quá.”
“Nếu nàng thích, sau này ta thường dẫn nàng đi leo núi là được.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi, nàng không biết hả, ta cũng thích núi lắm.”
“Thiếp biết chứ, chàng cũng là trẻ con từ trong núi ra, tất nhiên là quyến luyến rừng núi rồi.”
Lãnh Nghệ cười ha hả, y chẳng biết chuyện trước kia của mình thế nào, càng không biết Trác Xảo Nương biết bao nhiêu, cho nên không dám nói tiếp, chỉ cười đối phó, sợ lộ tẩy. Có điều trong lòng cũng cao hứng lắm, vì Trác Xảo Nương cũng thích núi, vậy thì sau này mình có cớ lên núi tiếp tục sự nghiệp vận động viên leo núi rồi, đam mê này y không muốn bỏ. Có điều không cần vội đợi mình đứng vững chân đã, rồi sau đó thay đổi từng chút một mới không gây chú ý.
Đi suốt từ sáng sớm tới buổi trưa bọn họ tới được thôn Khổ Lý.
Lúc này mặt trời đã lên cao, xa xa là ngọn núi thấp thoáng tuyết trắng xen lẫn thảm cỏ cây xanh mướt. Khói sương mờ ảo vờn quanh như một sợi thắt lưng ngọc, uốn lượn quanh sườn núi. Từng bờ ruộng bậc thang dọc triền núi phản xạ ánh sáng chập chờn hết sức đẹp mắt.
Đây đúng là vùng thôn quê thanh bình, ngay cả Lãnh Nghệ cũng không kìm được hít sâu một hơi, sinh ra ý nghĩ xa vời nếu có thể xây dựng căn nhà ở đây, vụ mùa làm ruộng, mùa đông tới thì an nhàn nhìn cảnh núi non thì hay biết mấy.
Đã có nha dịch chạy vào thôn, báo cáo cho lý trưởng, cũng chính là Lại viên ngoại. Cho nên Lại viên ngoại dẫn một đoàn hương dân đợi ở cổng thôn rồi.
Lãnh Nghệ cẩn thận y thà không nói còn hơn là lộ sơ hở, ngồi ngay ngắn trên ngựa, chỉ lạnh nhạt nhìn người tới đón mình.
Đi đầu là một tên béo, người mặc gấm lụa, mặt Trư Bát Giới bóng nhầy nhẫy, khó khiến người ta có thiện cảm, khom người chắp tay: “Tiểu nhân tham kiến đại lão gia.”
Lãnh Nghệ gật đầu, vuốt chòm râu lưa thưa: “Bản huyện lần này tới đây là để tra án, ngươi biết chứ?”
Tên béo lập tức khúm núm đáp: “Tiểu nhân biết ạ, đại lão gia không ngại vất vả, vì làm rõ cái chết thảm của ái thiếp tiểu nhân, tới thôn nhỏ để tra án, hết sức khổ cực. Tiểu nhân vạn phần cảm kích, đã chuẩn bị rượu nhạt ở hàn xá, tẩy trần cho đại lão gia, mong đại lão gia nể mặt.”
Vậy có nghĩa đây là Lại viên ngoại cả gan trốn thuế không nộp đấy, Lãnh Nghệ dùng chút thủ đoạn nhỏ liền thăm dò ra ngay, thủng thẳng nói: “Cũng được, hiện giờ là trưa rồi, thế nào cũng phải ăn cơm, vừa vặn bản huyện hỏi ngươi vài câu. Đi trước dẫn đường đi.”
Thế là đoàn người tiền hô hậu ủng xúm quanh tri huyện đại lão gia tới trạch viện của Lại viên ngoại. Trạch viện này diện tích rất lớn, được xây theo triền núi, tầng tầng lớp lớp đi lên, tường trắng ngói đen, hết sức hùng vĩ. Xét về quy mô thì lớn hơn cả huyện nha, nhưng nhà cửa không to lớn bằng, trông thấp bé không hề tương xứng, hẳn không phải do thiếu tiền, có lẽ quy củ không cho phép.
Lại viên ngoại dẫn đám Lãnh Nghệ tới đại đường, nơi này đã bày một chiếc bàn tròn lớn, ê hề những món sơn hào hải vị.
Lãnh Nghệ giới thiệu Trác Xảo Nương, Lại Viên Ngoại có vẻ đã biết rồi, phái mấy thê thiếp đợi sẵn là vì chiếu cố nàng, tức thì đón nàng vào nội trạch.