Phần 249: Ân oán tình thù. (1)
Còn lại một mình Lãnh Nghệ liền thuận lợi hơn nhiều, bất kể là truy sát, hay trốn truy sát, y đều đã có kinh nghiệm rồi, lợi dụng đêm tối, luồn lách qua phố xá, mặc dù mấy phen thót tim, rốt cuộc vẫn thuận lợi thoát khỏi binh sĩ canh phòng.
Đường xá trong thành Lãnh Nghệ tất nhiên không thông thuộc, nhưng đường từ khách sạn tới thành bảo thì không thành vấn đề.
Đúng vậy, mục tiêu của Lãnh Nghệ chính là thành bảo mà y vừa thoát ra.
Lý do y chọn nơi này có hai cái, thứ nhất, nơi khác y không thuộc đường, chạy lung tung chỉ có chết. Hai nữa là y to gan dự đoán, giờ người trong thành bảo hẳn kéo hết ra ngoài truy lùng y, ai có thể ngờ y quay lại thành bảo chứ.
Lúc này trong thành bảo từ náo loạn chuyển dần sang bình tĩnh, đuốc dốt sáng rực trời, toàn bộ phó nhân trốn cả vào thành, binh sĩ đã truy quét giết chết những tù phạm còn sót lại. Bố Tử Khanh đã cứu được Gia Ương trở về, đang ở trong phòng an ủi phu nhân của mình, không biết rằng tử thần đang tìm tới hắn.
Tường thành bảo tuy cao, nhưng với khả năng leo núi của Lãnh Nghệ không thành vấn đề, binh sĩ trên tường thành và tháp anh đã ra ngoài gần hết, một số thì tập trung vào nơi xung yếu như thân nhân lãnh chủ, thế nên không thể bao quát cả thành bảo lớn, y đột nhập rất thành công.
Theo kế hoạch ban đầu của Lãnh Nghệ, trước tiên bỏ chừng nửa tháng tìm hiểu nơi này, bố trí sẵn đường lui, đợi thời cơ sau đó ra tay thật êm rồi chuồn, đợi đối phương phát hiện thì y cao chạy xa bay rồi.
Ai mà ngờ tình hình thành ra thế này, thoáng cái đẩy y vào lằn ranh sinh tử rồi.
Bồ Tử Khanh không dễ giết, ở trong tình huống bất ngờ nhất, Lãnh Nghệ đã toàn lực chém vào cổ hắn, vậy mà chẳng làm gì được hắn, liên tục phóng ra mười mũi phi đao cũng không thành công. Phải biết Lãnh Nghệ tập kích bất ngờ, nếu mặt đối mặt chỉ e là đối phương lấy mạng y không mấy khó khăn. Thêm vào bây giờ toàn thanh đã kinh động, rất nhiều binh sĩ hộ về quanh nơi Bố Tử Khanh sống, không cách nào áp sát.
Phải dùng tới súng bắn tỉa thôi.
Lãnh Nghệ rón rén đi trong thành bảo, không khó quanh lại viện tử của phu thê Bồ Tử Khanh, nơi đó đèn đuốc sáng rực, binh sĩ đông nghịt, rất dễ phát hiện. Lẻn vào gian phòng đối diện với viện tử kia, đán ngất người trong phòng, đóng chặt cửa, nhanh chóng lắp súng ngắm, gác lên cửa sổ, qua ống nhắm trán Bồ Tử Khanh đã hiện lên rõ ràng.
Khoảng cách hơn 100 mét, đêm lặng gió, tầm nhìn thoáng đãng, hết sức thuận lợi, Lãnh Nghệ điều chỉnh nhịp thở lần cuối, chỉ cần y bóp cò, mọi thứ sẽ kết thúc. Đúng lúc này, đằng sau có tiếng động nhẹ, Lãnh Nghệ nhanh như chớp quay nòng súng lại liền thấy một vóc dáng thanh thanh áo trắng phiêu dật, khuôn mặt bệnh tật tai tái đang nhìn mình đầy phức tạp.
Chính là Bạch Hồng!
Lại là áo trắng, điểm này làm Lãnh Nghệ có chút phát cuồng, ngược lại sự xuất hiện của nàng lại khiến y có vẻ không mấy ngạc nhiên, lạnh nhạt nói: “Đừng nói là cô thay đổi chủ ý rồi đấy.”
Gương mặt đeo mặt nạ của Bạch Hồng trơ trơ vô cảm: “Đúng, không cần giết hắn nữa, cũng không cần trả tiền lại cho ta, vì ta hủy bỏ nhiệm vụ.”
“À cô dùng ám khí đánh bay phi đao của ta phải không? Trừ cô ra, không ai có khả năng này, ít nhất ta không biết ai cả.” Lãnh Nghệ thở dài: ” Vì sao? Ta nghĩ ta đã mạo hiểm tới mức này rồi, xứng đáng có một câu trả lời chứ?”
Bạch Hồng im lặng hồi lâu, nàng ngập ngừng hiếm có quay đầu sang một bên: “Lúc nhờ tới ngươi, ta thực sự muốn giết hắn, nhưng… Nhưng ngươi đi rồi, ta cũng bình tĩnh lại… Hắn không yêu ta, hắn theo đuổi vinh hoa phú quý, đó là lựa chọn của hắn… Chia tay là được, cần gì chứ, quên hắn đi là tốt rồi.”
Chỉ khi nhắc tới tên đó, Lãnh Nghệ mới nhận thấy nữ tính từ Bạch Hồng, nàng đã lún chân quá sâu vào lưới tình của hắn, cho nên dù hắn có bội bạc nàng, có thê tử, nàng vẫn theo đuổi hy vọng mong manh nào đó, Lãnh Nghệ rất khó chịu, y suýt chết đấy, đây có phải trò chơi đâu, cân nhắc một hồi vẫn hạ súng xuống: “Nghĩ thông là tốt rồi, có điều kẻ đó lòng dạ độc ác, biết ta một mình tới Di Tang làm ăn, trên người có bảo vật quý giá liền nổi lòng tham giết người. Loại người này, nếu hắn biết cô muốn giết hắn, hắn nhất định giết cô.”
Bạch Hồng khẽ lắc đầu, ánh mắt có phần ngây dại nhìn về phía phòng Bồ Tử Khanh, đột nhiên mắt nàng mở to rồi biến thành kinh hãi, vì Bồ Tử Khanh đã biến mất từ lúc nào rồi.
Tiếp đó có tiếng bước chân tới gần, không chỉ của một người, Lãnh Nghệ ngồi ngay xuống, ra hiệu cho Bạch Hồng.
Nàng vẫn đứng im không nhúc nhích.
Bên ngoài cửa có tiếng Bồ Tử Khanh truyền vào: “Sư muội, ta biết muội ở trong phòng, ra đi!”
Bạch Hồng không đáp.
Bồ Tử Khanh tiếp tục nói, giọng trở nên hết sức ôn nhu: “Tên người Hán đóng giả hành thương kia là sát thủ muội phái tới chứ gì, y đeo mặt nạ, chẳng lẽ ta không nhìn ra? Muội đã muốn giết ta, vì sao không tự ra tay?”
Lãnh Nghệ giờ mới biết là mình bị phát hiện từ trước rồi, đối phương muốn giết y chứ không phải là kẻ này nảy lòng tham giết người cướp của, xem ra đánh giá thấp hắn rồi.
Bồ Tử Khanh vẫn như tự độc thoại: “Muội để lại cái trâm trên bàn ta, chính là tín vật chúng ta đính ước năm xưa, muội định ân đoạn nghĩa tuyệt rồi? Vì sao sát thủ giết ta, muội lại cứu ta?”
Bạch Hồng rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng lạnh băng không có chút cảm xúc nào: “Ngươi phái nhiều binh sĩ bao vây như vậy, muốn giết ta sao?”
“Sư muội, ta đã biết muội muốn giết ta, ta làm sao có thể kê cao gối mà ngủ được. Dù lần này muội không muốn giết ta, nhưng không có nghĩa là lần sau cũng thế. Giờ muội có hai lựa chọn, muội tự phế kinh mạch ở hai tay đi, ta sẽ để muội đi. Thứ hai, liều mạng thoát ra khỏi nơi này… Ở ngoài này ta có hơn trăm hộ vệ, dù võ công kém xa muội, nhưng đủ giữ chân muội rồi! Muội lựa chọn thế nào?”
“Ngươi tưởng ta không biết ngươi sao, dù ta tự phế hai tay, ngươi cũng không tha cho ta. Trước kia ta bị những lời ngon ngọt của ngươi lừa dối, giờ lại định lừa ta.”
“Sư muội, ta chưa bao giờ lừa muội, tình cảm năm xưa ta giành cho muội, không có chút nào là giả.”