Phần 247: Đột biến phát sinh
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, rời phòng khách, rẽ trái rẽ phải chóng mặt, kiến trúc ở đây chủ yếu xây dựng bằng gạch và đá, gỗ không nhiều, vì nó khó chống chọi được với thời tiết thảo nguyên, hơn nữa cũng không nhiều gỗ thích hợp xây dựng.
Tới trước một tiểu viện, Thứ Nhân đứng lại nói với trông cửa: “Đi vào với Bồ gia, có một khách thương người Hán tới muốn bán một cái vòng không tệ, mời Bố gia và phu nhân xem qua.”
“Vâng.” Gác cửa đi vào bẩm báo:
Lại có phó nhân mời họ vào viện tử, dẫn tới phòng khách, ở đây bàn ghế bố trí theo kiểu người Hán, có tranh họa, trà kỷ, bình phong, hiển nhiên là Bố Tử Khanh bố trí.
Đợi không lâu thì có hai người tới, một nam một nữ, đi trước là nữ tử, y phục bó sát người, bên ngoài khoác thêm ngoại bào màu sắc sặc sỡ hoa lệ. Tay áo chỉ chớm tới cổ tay, tà áo cũng được thêu viền hoa. Gấu quần dài do các loại vải bố với năm màu khác nhau kết thành, chân mang một đôi ủng bằng da dê. Dung mạo cũng rất đẹp, chỉ là lông máy xếch, mắt to, nhìn kiểu hồ ly tinh trong phim hoạt họa.
Nam tử càng anh tuấn hơn, mặc bộ áo bào màu trắng, chân mang giày da màu đen ống cao, lưng hổ eo gấu, đầy mê lực nam tính, mắt sao mày kiếm, trán cao rộng, miệng mang nụ cười nhàn nhã tự tin.
Quả thực là một đôi trai tài gái sắc.
Thấy được mục tiêu rồi, Lãnh Nghệ không ngờ lại dễ dàng như vậy, cũng may là y thể hiện một phen ở đám cưới, nếu không chẳng thuận lợi như vậy.
Bồ Tử Khanh không mấy để ý tới Lãnh Nghệ, có lẽ thân phận của một thương nhân chưa đáng để hắn quan tâm, gặp đồng hương cũng chẳng có cảm xúc nhiều, đơn thuần coi y như thương nhân tới cửa chào hàng: “Nghe nói ngươi có châu báu không tệ muốn bán hả?”
Lãnh Nghệ hai tay cung kính dâng cái vòng lên.
Bồ Tử Khanh xem ra là người sành sỏi, lập tức cầm ngay viên cửu nhãn thạch lên săm soi:
“Là thế này ạ…” Lãnh Nghệ hắng giọng định kể chuyện của Đạt Mã Dát:
Bồ Tử Khanh khoát tay, ý bảo y im lặng, cùng nữ tử kia đi tới trước ánh đèn quan sát kỹ càng, nhất là viên cửu nhãn thạch mà Đạt Mã Dát từng ra sức tung hô, cả hai đều rất thích.
Nữ tử này chính là Gia Ương, nữ nhi của lãnh chủ, có vẻ hài lòng lắm, xem một lúc dùng tiếng Hán trúc trắc nói: “Đợi đó, ta đi lấy tiền trả cho ngươi.”
Lãnh Nghệ hơi ngạc nhiên, bước sang một bước muốn lấy lại chuỗi vòng: “Chúng ta còn chưa thương lượng giá cả mà.”
Bồ Tử Khanh đi tới: “Không phải đã bảo với quản gia rằng ngươi muốn bán bao nhiêu thì ta trả bấy nhiêu sao?”
Lãnh Nghệ sinh ra cảm giác không lành, làm gì có kiểu mua bán nào thế này, y không tin đối phương lại hào phóng như thế, thăm dò: “Ta muốn ba vạn lượng bạc, không thiếu một đồng.”
Thứ Nhân sửng sốt, ông ta đã bảo Lãnh Nghệ đừng ra giá đó rồi mà.
Bồ Tử Khanh cười ha hả, cho tay vào ống tay áo: “Ba vạn không phải là nhiều, ta trả ngươi.”
Thế nhưng rút từ ống tay áo ra lại không phải là tiền bạc mà là một thanh chùy thủ, đâm thẳng vào tim Lãnh Nghệ.
Nhanh, bất ngờ, góc độ chuẩn xác, hiểm độc, Lãnh Nghệ không cách nào né được.
Một tiếng va chạm trầm đục vang lên, mũi dao như đâm phải đá, Bồ Tử Khanh sửng sốt, Lãnh Nghệ đã nhanh như chớp vung chưởng chặt toàn lực vào cổ hắn, y cũng có cảm giác cứ như chặt vào cây chứ không phải là da thịt con người. Bồ Tử Khanh lảo đảo lùi lại va phải bàn, xô đổ đồ đạc trên đó.
Quả nhiên là tên này muốn giết người cướp của, dù sao mình là thương nhân người Hán tới bán hàng, có giết chẳng ai quản.
Lãnh Nghệ tới đây chỉ để xác nhận mục tiêu thôi, chưa định ra tay, không ngờ vừa gặp lần đầu đã rơi ngay vào tình thế ngặt nghèo như vậy, đối phương dứt khoát, y cũng phải liều, muốn một chiêu khắc địch. Vậy mà một đòn toàn lực đánh vào chỗ hiểm không đánh gãy cổ hắn…
Bồ Tử Khanh còn chấn động hơn, hắn cũng luyện Kim Chung Tráo, nhưng chưa tới mức có thể đỡ được dao như tên thương nhân kia, lại còn là do hắn ra tay bất ngờ nữa chứ.
Cao thủ!
Viu viu viu!
Không đợi cho Bồ Tử Khanh kịp suy nghĩ, liên tục ba thanh phi đao bắn ra, nhắm vào trán, họng và tâm khẩu của hắn.
Bồ Tử Khanh né không kịp, gầm một tiếng, hai tay gạt phi dao bắn tới đầu và cổ, toàn thân ngạnh công dồn vào ngực.
Phập!
Phi đao trúng đích, cắm vào ngực hắn, nhưng đi ăn sâu một đoạn ngắn rồi kẹt lại.
Lãnh Nghệ sợ hãi, không chút chậm trễ nâng cổ tay bắn liên hồi.
Viu viu viu… Lần này bắn ra toàn bộ.
Hai tay Bồ Tử Khanh múa như cách quạt, gạt được năm thanh phi đao, cái thứ sáu vượt qua được hướng thẳng tới yết hầu, đây là nơi dù cao thủ ngạnh công cũng không thể nào luyện tới.
Bồ Tử Khanh tuyệt vọng, hắn nào ngờ mình anh minh cả đời lại chết tức tưởi không rõ ràng ở trong tay một tên khách thương.
Keng!
Đúng lúc phi đao sắp kết liễu tính mạng của Bồ Tử Khanh thì có thứ gì đó bắn tới, đanh bay phi đao, phi đao chỉ rạch một đường máu trên cổ hắn.
Thành công trước mắt rồi còn thất bại trong gang tấc, không biết người nào võ công cao cường tới mức đánh bay cả phi đao của mình, nhưng Lãnh Nghệ có hắn thì mình đừng hòng giết người, giữ mạng là may rồi.
Nhanh như chớp, Lãnh Nghệ phi thân về phía Gia Ương còn đang run bần bật vì sợ, rút dao ở ống giày kề vào cổ ả: “Theo ta.”
Gia Trân vội vàng đi theo đoạn hậu.
Bồ Tử Khanh tuy thoát chết, nhưng hai tay bị thương tới máu me be bét, phi dao ở ngực thiếu chút nữa lấy mạng, cổ cảm giác muốn gãy, bò dậy một cái đầu óc váng vất, chắp tay hướng về xà nhà: “Đa tạ tiền bối cứu mạng.”
Không ai đáp lời hắn, người kia xem chừng đã đi rồi.
Thứ Nhân bàng hoàng tới chết lặng, phản ứng chậm chạp, tới tận khi Lãnh Nghệ đã kéo nữ nhi của lãnh chủ ra khỏi tiểu viện mới sực tỉnh đuổi theo, gọi người gõ chuông cảnh báo.
Rất nhanh tiếng chiêng báo động vang khắp thành bảo, binh sĩ tay cầm đao, lùng sục kẻ sâm nhập khắp nơi.