Phần 246: Thành Di Tang
Hoàng hôn tịch mịch bao phủ khắp thảo nguyên mênh mông, ráng chiều tỏa ra từ vầng mặt trời sắp lặn nhuộm đỏ cả không gian.
Thành Di Tang đột ngột nhô lên giữa vùng đất bao la thẳng cánh cò bay, rải rác xung quanh là túp lều, đa phần màu trắng, như từng bông hoa nở trên thảm cỏ xanh.
Thành trấn khá lớn, tuy không lớn bằng huyện thành Âm Lăng, nhưng đông đúc và tấp nập hơn rất nhiều, đi lại trên đường có cả người Hán, rồi người Ba Tư mắt lam sống mũi cao.
Những ngôi nhà lớn nhỏ ở đây đa phần có màu trắng, lúc này khói bếp đã bốc lên, cảnh sinh hoạt nhộn nhịp với những lữ khách bôn ba đường xa đã lâu chưa được thấy cảnh cuộc sống ấm cúng bình thường mà nói, lòng dấy lên cảm xúc thân thiết khó tả dù lần đầu tới đây.
Lãnh Nghệ cũng thế, nhưng trong lòng y lại thêm nhớ hình bóng tất bật của Trác Xảo Nương dưới bếp.
Vừa đi vừa quan sát, tường thành nơi này cao hơn của Đại Tống, cả tường bao của các đại hộ cũng thế, rất cao. Nhưng có lẽ do để chống lại gió thảo nguyên, khe hở giữa các viên gạch trên tường khá lớn. Đây là điểm tựa để y có thể lao vào bất kỳ đâu. Song thủ binh trên thành không lơ là như của Đại Tống, họ tuần tra tích cực, đa phần lưng đeo cung tên, không dễ hành động.
Hai người kiếm một khách sạn ở lại, tất nhiên hoàn toàn do Gia Trân xử lý rồi, Lãnh Nghệ hoàn toàn không có tiếng nói. Tới khách sạn tắm rửa xong, Lãnh Nghệ lấy ra hai tấm mặt nạ cho mình và Gia Trân đeo rồi nghênh ngang ra ngoài.
Mặt nạ chế tác rất cầu kỳ, nhưng vẫn giả lắm, nếu ban ngày khá dễ nhận ra, nhưng lúc chiều tối thế này, đèn lồng không đủ sáng sẽ khó phát hiện.
Bọn họ cố tình đi loanh quanh một vòng, nơi này trừ phong cách kiến trúc khác biệt thì quy hoạch không khác nhiều với thành trì người Hán, như có cổng thành ở bốn phía và trục đường lớn thẳng tắp cắt ngang dọc chia thành những bàn cờ lớn.
Bọn họ đi vào một khu có nhiều đại viện lớn, hai bên là tường bao quá đầu người, tường không sơn cầu kỳ như ở Tống mà thân thiện với thiên nhiên hơn. Tới trước thành bảo lớn, Gia Trân tới đưa thư nói là xin gặp quản gia, thủ vệ cầm thư đi vào, không bao lâu sau thi vui vẻ ra mời họ.
Đi qua đại môn làm bằng đá liền có hai phó nhân đứng đợi dẫn họ vào trong, gọi nơi này là thành bảo vì ngoại trừ mục đích để ở nó còn đảm nhiệm vai trò như một căn cứ quân sự, các tháp canh rất nhiều, Lãnh Nghệ vừa đi vừa ghi nhớ.
Phó tòng dẫn bọn họ tới một cái sân lớn, bốn xung quanh có căn nhà mái bằng xây dựng bằng gạch, trét ngoài lớn đất sét trộn đặc biệt mặt tường rất mịn, ấm áp vào mùa đông, lại thoáng mát vào mùa hè.
Một ông già mặt choắt râu dài, nhìn cái đã thấy gian xảo đi ra, nhưng vừa thấy bọn họ thì cười rất tươi, lại còn nói tiếng Hán tuy không lưu loát lắm, nhưng hiểu được: “Lãnh chưởng quầy, hoan nghênh tới Di Tang làm ăn, ta là Thứ Nhân.”
Lãnh Nghệ mừng lắm: “Không ngờ quản gia biết tiếng Hán, biết vậy ta không cần mang phiên dịch.”
Thứ Nhân cười khà khà: “Người tới thành Di Tang làm ăn đông lắm, trong đó có không ít người Tống, để thuận lợi, ta cũng học tiếng Hán… Không biết Lãnh chưởng quầy định làm ăn gì?”
“Nói thật là ta lần đầu tới thành Di Tang, chuyến đi này chủ yếu là để thăm dò thị trường trước rồi mới quyết định mua bán thế nào. Chắc là phải nhờ quản gia giới thiệu…” Lãnh Nghệ không hiểu chuyện làm ăn đương nhiên không dại gì đi nói bừa, làm ra vẻ mình tới đây khai thác một thương lộ mới:
Quản gia nhiệt tình đem các thổ sản thành Di Tang hay được thương nhân Đại Tống nhập về giới thiệu một lượt, còn coi y là người trong thôn thiện chí nhắc: “Lãnh chưởng quầy không nên vội quyết định, làm ăn là chuyện trọng đại, nhất là vượt biên cảnh làm ăn, lãi nhiều mà nguy hiểm cũng nhiều. Ở lại thêm vài ngày, đi ra ngoài tìm hiểu thị trường trước rồi hẵng quyết, như thế mới lâu dài.”
“Đa ta quản gia chỉ bảo.” Chuyện này hợp tâm ý Lãnh Nghệ lắm, khách sáo một hồi mới nói: ” Quản gia có biết một thương nhân Thổ Phồn tên Đạt Mã Dát không?”
“Lãnh chưởng quầy quen sao, ngoại sinh của lãnh chủ tên là Đạt Mã Dát.”
“Vậy người này trông thế nào, tuổi bao nhiêu?”
Thứ Nhân miêu tả tướng mạo thể trọng chiều cao của Đạt Mã Dát, còn nói tuổi tác, cơ bản là trùng hợp với người Lãnh Nghệ gặp ở Quỷ Phủ Nhai.
Rốt cuộc cũng tìm được rồi, Lãnh Nghệ thở phào, bớt được một phen tâm sự, lấy di vật của Đạt Mã Dát ra đưa cho quản gia.
Thứ Nhân nhận lấy, ông ta tất nhiên chẳng thể nhận ra cái vòng châu báu này, vì nó chỉ là một trong số nhiều thương phẩm của Đạt Mã Dát thôi: “Lãnh chưởng quầy, cái vòng này không tệ, ngươi định bán không?”
Lãnh Nghệ đang định nói sự thật, nghe Thứ Nhân hỏi vậy liền nảy ra chủ ý mới, dựa vào thứ này biết đâu gặp được nữ tế của lãnh chủ: “Không biết cái vòng này có lọt được vào mắt quản gia không?”
“Ta là người làm ăn thành thật, cái vòng này tốt lắm, nhất là viên cửu nhãn thạch ở giữa giá trị vô cùng. Lãnh chưởng quầy tìm tới ta là đúng người rồi, ở đây chỉ những người như ta mới mua được, Lãnh chưởng quầy ra giá đi.” Thứ Nhân mân mê cái vòng có vẻ thích lắm:
Lãnh Nghệ cố ý nói: “Một câu thôi, ba vạn lượng bạc trắng.”
Thứ Nhân ngạc nhiên, lập tức trả lại: “Thì ra Lãnh chưởng quầy không tới để làm ăn.”
“Ta ra giá cao, quản gia có thể mặc cả mà.”
“Cái giá này không cách nào mặc cả, nếu ngươi nói 3000 lượng, ta sẽ mặc cả, nhưng ngươi báo giá này là cố ý không muốn bán rồi.”
Đúng là người sáng suốt, Lãnh Nghệ cười: “Ở Đại Tống có câu, hoàng kim có giá châu ngọc vô giá, cho nên nói thứ này có giá trị bao nhiêu thì khó nói lắm, phải xem là người đó có thích không? Gặp phải người thích, mười vạn lượng không nhiều, người không thích dù 10 đồng cũng chẳng mua. Quản gia thấy có phải không?”
Thứ Nhân gật gù: “Nói vậy cũng phải.”
“Có thể với quản gia nó không đáng tiền, nhưng biết đâu với lãnh chủ hay thân quyến của họ lại đáng tiền, nếu họ nhìn trúng, bán được giá tốt, ta sẽ hậu tạ quản gia.” Lãnh Nghệ lấy trong lòng ra một đĩnh bạc mười lượng đặt vào tay Thứ Nhân:
Thứ Nhân nhận tiền cũng nhanh lắm, không đưa đẩy gì: “Được, vậy ta dẫn ngươi đi gặp lãnh chủ, bán được bao nhiêu thì phải xem bản lĩnh của ngươi, có điều quyết không thể là cái giá kia được đâu, phải giảm một chút. Cao quá, không dễ mặc cả.”
“Ta hiểu.” Lãnh Nghệ chắp tay cảm tạ: ” Ta nghe nói nữ tế Bồ Tử Khanh của lãnh chủ là người Hán phải không?”
“Đúng thế!”
“Quản gia thấy ta bán cho người này có được không? Cùng là người Hán, giao lưu dễ hơn, có khi hắn thấy ta là đồng hương lặn lội đường xa tới đây, lại mua với giá cao hơn người khác ấy chứ.”
“Ngươi nghĩ thế cũng phải, đi thôi dã dẫn ngươi đi… Ha ha, ngươi vừa từ trong thôn tới, ở đó thế nào rồi, đầu nhân khỏe chứ, Trác Mã bây giờ hẳn xinh đẹp lắm…” Thử Nhân đứng dậy dẫn Lãnh Nghệ đi, còn hỏi thăm tình hình trong thôn.