Phần 244: Hiển lộ thần uy. (2)
Ông già đó lớn tiếng tuôn một tràng chú ngữ, một phó tòng đồ mỡ lên các tảng đá, đảm bảo mỡ không bị người khác làm trôi đi. Cả thôn sôi sục, Lãnh Nghệ đã thành hy vọng tôn nghiêm trong thôn, dưới kích thích hơi men, tất cả phát ra những tiếng “hây, hây, hây” cuồng dã.
Lãnh Nghệ hít thở, áp hồi hộp xuống, điều chỉnh tới trạng thái tĩnh lặng của của tay súng bắn tỉa những tiếng hò hào biến mất vào hư không. Tập trung cao độ, y ngồi xuống, sờ đúng nơi mượn lực, ôm lên.
Lần đầu khó hơn Lãnh Nghệ tính, dù sao chỉ cần ôm lên được thì không hạn chế thời gian, cho nên y chậm rãi đặt tảng đá lên vai, cảm thụ sức nặng của nó, tìm điểm cân bằng, sau khi nhận ra trọng tâm của tảng đá y ném đi.
Tiếng hoan hô không nhiều, có phần miễn cưỡng, bao gồm cả Trác Mã và Lạp Mỗ, các nàng thấy Lãnh Nghệ lần đầu vác đá đã khó khăn như vậy, không hy vọng y vượt qua được Cường Ba.
Lãnh Nghệ ném xong vẫn như lần vừa rồi, tìm chỗ phát lực, đếm nhịp thở tới lần thứ tám, khi mọi người còn nghĩ y không bê nổi nửa, Lãnh Nghệ nhấc tảng đá, đẩy qua vai.
Mấy lần đầu Lãnh Nghệ làm rất chậm, dù sao cũng là lần đầu, sau đó nắm được yếu quyết rồi, thời gian càng ngày càng ngắn. Tới viên đá thứ sáu y vừa sờ vào tảng đá đã nhận ra sự quen thuộc, năm đầu ngón tay bấu vào vết hõm nông nhắc lên ngay không cần đợi tìm kiếm, ném qua vai.
Tiếng reo hò lớn rất, khi ông già đếm tới lần thứ mười, hy vọng bắt đầu nhen lên, cả thôn nhiệt tình cổ vũ. Rồi lần mười lăm, tất cả gần như nín thở, gần rồi, gần lắm rồi.
Lần thứ mười sáu, Lãnh Nghệ mới nhấc tảng đá lên vai chưa ném, tiếng hô bùng nổ, Trác Mã tựa như phát điên, ôm Lạp Mỗ vừa nhảy vừa la hét chói lọi.
Tân lang Giang Thôn cùng đoàn đón dâu há hốc mồm.
Uỳnh!
Tảng đá ném đi rồi, 16 lần, đã bằng với Cường Ba, cả thôn sôi trào.
Lãnh Nghệ hơi mỏi cổ, đầu nghẹo sang hai bên kêu răng rắc, hai tay vung tròn một cái, ôm lấy tảng đá thứ mười bảy, sau đó chưa tận hứng, mười tám rồi mười chín… Khi Gia Trân không ngừng vẫy tay bảo y ngừng thôi, Lãnh Nghệ mới hơi luyến tiếc dừng lại, mặc dù đã thấm mệt, nhưng y vẫn muốn thử thách bản thân thêm nữa.
Ông già phụ trách nghi lễ rơi cả cái mũ rồi, giọng khàn đặc hét lên 20 lần, đó là con số của người chiến thắng, Lạp Mỗ chẳng hề ngần ngại sà vào lòng Lãnh Nghệ, sờ lên cơ bắp thấm mồ hôi ánh lên dưới ngọn lửa trại, liên tục hôn mặt y.
Trác Mã chen lần đám đông dẫn Lãnh Nghệ về bàn của mình, tân lang Giang Thôn đứng lên cúi đầu ủ rũ về bàn đoàn đón dâu.
Phó tòng mang tới một cái cốc lớn màu đen, dùng vàng và bạc bọc vòng quanh, đầu nhân cười khà khà rót rượu cho Lãnh Nghệ nói gì đó. Lãnh Nghệ có hiểu đâu, Gia Trân còn ở tít phía dưới kìa, y đành cười ngốc nghếch rồi gật đầu, cầm cốc rượu lên uống.
Chẳng hiểu sao y vừa ngửa cổ uống cạn, cả thôn hôn hô cuồng nhiệt.
Tiếp đó rất nhiều người tới mời rượu Lãnh Nghệ, y không hiểu nổi một lời họ nói, nhưng y cảm thụ được niềm vui từ nụ cười họ, sự thán phục từ ánh mắt, sự nhiệt tình qua giọng nói nhanh mà cao vút. Lãnh Nghệ bị cảm nhiễm bởi không khí xung quanh, ai tới mời rượu y cũng uống, uống tới khi nhìn một người thành ba người.
Rồi Trác Mã kéo y ra bên đống lửa nhảy oa trang, hết vòng này tới vòng khác, Lãnh Nghệ nắm tay nàng, nhảy cực hăng.
Rượu thanh khoa không nặng nhưng hậu kình mạnh, bước chân Lãnh Nghệ không còn vững nữa, được Trác Mã dìu về chỗ, lại có người mời rượu, Lãnh Nghệ chỉ biết uống như một thói quen. Cuối cùng say khướt gục trên người Trác Mã.
Mơ mơ hồ hồ Lãnh Nghệ chỉ biết mình được dìu tới một căn phòng đầy mùi thơn, nằm xuống chăn đệm ấm áp.
Y cứ thế ngủ thiếp đi.
Trong mơ Lãnh Nghệ cảm thấy có một nữ tử ôm mình, hôn mình, nàng hình như là Trác Xảo Nương, lại giống Trác Mã, thân thể trần truồng của nàng hết sức gợi cảm, đôi chân thon dài mà săn chắc, cặp đùi trơn mượt đến mê ly.
Chẳng biết sao Lãnh Nghệ cũng trần truồng rồi, y nhớ ra rồi, miệng hàm hồ nói gì bản thân không rõ, nữ tử kia không ngừng hôn y, vuốt ve cơ bắp rắn chắc của y…
Động tác của nàng rất vụng về, nhưng nhiệt tình, rất chủ động, khoái cảm khôn tả cùng với tiếng rên rỉ chẳng hề kiềm chế của nàng mang đến cho y sự mê sướng tuyệt diệu khó nói nên lời…
Lãnh Nghệ chẳng cần nhúc nhích một ngón tay, chỉ việc tận tình hưởng thủ phục vụ của nàng. Qua mấy lượt mưa gió, Lãnh Nghệ phiêu phiêu chẳng còn biết mình ở đâu.
Cuối cùng hết thảy chìm vào yên tĩnh.
Ánh ban mai thoáng hiện chân trời phía đông như dòng suối bang mùa xuân từ từ tan chảy, xua đi màn đêm phủ trên rặng núi đồi mở ào. Chỉ còn ít sương mờ ảo vẫn đang chống trọi níu giữ, khiến buổi sáng thảo nguyên mang vẻ đẹp mê hồn.
Lãnh Nghệ từ từ tỉnh lại, cảm giác đầu đau muốn nứt, đưa tay lên sờ trán, lại ngủ thêm một lúc nữa.
Khi y cố gắng mở mắt ra liền phát hiện mình ngủ trong một gian phòng trang sức điệu đà, từ chăn đêm thơm ngào ngạt liền biết khuê phòng của nữ tử. Trong thôn có căn nhà nào tốt như vậy? Hẳn là nhà đầu nhân rồi.
Nghĩ tới đó Lãnh Nghệ đổ mồ hôi, tuy khi đó say không kiểm soát được bản thân, nhưng bây giờ tỉnh rồi, làm sao không biết giấc mơ tiêu hồn đêm qua là thật, nữ tử đó chẳng lẽ là Trác Mã… Người ta là tân nương đấy, chết rồi, Lãnh Nghệ hoảng sợ bò dậy, người mềm nhũn lảo đảo.
Vừa mới vén lên định xuống giường liền nhìn thấy vết máu lốm đốm trên đệm ngây người, chút hy vọng đó là Lạp Mỗ cũng tan biến, lão tử ngủ với tân nương rồi, chuồn thôi, không mạng này khó giữ.
Vội vàng mặc quần áo vào, Lãnh Nghệ đang kiếm đường bỏ trốn thì có hai nha hoàn mở cửa, bọn họ nói ríu rít như chim, trông vui vẻ lắm, Lãnh Nghệ thở phào, không hiểu chuyện gì cả, nhưng chắc là không bị giết đâu. Lãnh Nghệ lúc này chưa tỉnh táo hoàn toàn, đành mặc kệ các nàng phục vụ mình rửa ráy, dù sao nói gì các nàng cũng đâu hiểu.