Phần 243: Hiển lộ thần uy. (1)
Tiếp đó lần lượt có người khác lên, Lãnh Nghệ lờ mờ đoán ra rồi, đây là cơ hội để các chàng trai khoe sức vóc với các cô gái. Nhưng mà cũng không đơn thuần là sức lực, vì tảng đá đổ mỡ lên, rất trơn, có người cao to lắm, lúng túng mãi chẳng sao vác được đá lên vai, làm mọi người cười đau bụng.
Cứ thế đám trai tráng thay nhau ném, người ném được ba, người ném được một, cao nhất hiện giờ là sáu viên đá.
Đợi tới khi không ai lên nữa thì trong đoàn khách tới đón dâu mới có một người đi ra, hắn không cao, người lại cực kỳ lực lưỡng, bắp thịt cuồn cuộn, chân to như cái cột, ánh mắt không coi ai ra gì nghênh ngang bước ra giữa sân.
Lãnh Nghệ vừa nhìn thấy người này liền đoán, tên này sẽ có thành tích rất cao đây, vì hắn thấp, đây là ưu thế khá lớn.
Quả nhiên người đó thi lễ xong, tới một viên đá, hai chân dạng ra, năm ngón chân trần bấu vào đất, hét lớn ôm đá lên vai ném đi. Liên tục không ngừng nghỉ, tận 16 lần, hơn người thành tích cao nhất trong thôn tận 10 lần.
Thôn dân đã sững sờ tới quên cả vỗ tay, người nào người nấy nhìn nhau, trừ bàn chính có vài tiếng vỗ tay lác đác thì xung quanh im thít, thành tích thật quá đáng sợ.
Lãnh Nghệ tặc lưỡi không thôi, hỏi nhỏ Gia Trân: “Người này phải nổi tiếng lắm nhỉ?”
Quả nhiên Gia Trân gật đầu: “Hắn là đệ nhất lực sĩ của Di Tang bộ, tên Cường Ba, phàm là đầu nhân, lãnh chủ tổ chức chuyện mừng, đều mời hắn tham gia.”
Lãnh Nghệ gật gù tỏ vẻ hiểu biết: “À, hiểu rồi, sợ đối phương không chịu gả, dẫn theo hắn để cướp dâu đúng không?”
Gia Trân cười nắc nẻ: “Lãnh đại ca, đó là ở chỗ Ba Trát không có nhiều tiền lại không có nữ nhân mới làm như thế, chứ đầu nhân lĩnh chủ có tiền có thế sao phải cướp?”
Lãnh Nghệ hơi xấu mặt: “Thế mời hắn tới làm gì?”
Gia Trân mặt ranh mãnh: “Đợi lát nữa huynh sẽ biết rồi.”
Cường Ba ném xong đứng trước mấy tảng đá làm động tác gồng mình hú hét thách thức, đám trai tráng trong thôn mặt mày buồn bã, một số chàng trai luyến tiếc nhìn gương mặt xinh đẹp như hoa của Trác Mã, cuối cùng vẫn lùi lại nhận thua.
Lúc này có một ông già ở ghế khách đứng lên, nói với lãnh chủ vài câu, lãnh chủ nghiêm mặt rồi gật đầu.
Kế đó Trác Mã đứng dậy lớn tiếng nói một tràng, tay chỉ vào Lãnh Nghệ, thế là ánh mắt mọi người đổ dồn cả vào y.
Lãnh Nghệ không biết họ nói gì, y cười như thằng ngốc sau đó gật đầu với họ, cúi đầu hỏi Gia Trân: “Này, họ chỉ ta làm gì đó?”
Gia Trân cười càng vui vẻ: “Trác Mã bảo huynh giúp phía nhà gái tham gia thi tài, nói huynh sẽ ném đá thắng Cường Ba, sau đó huynh gật đầu xác nhận rồi.”
“Ta?” Lãnh Nghệ dở khóc dở cười, không nghĩ mình ngớ ngẩn gật đầu nhận một thách thức như vậy, nhưng mà y cũng không ngại, với sức lực của y, chẳng thành vấn đề, chơi thôi mà, có gì to tát, thua thì thôi: ” Thế thắng có thưởng không?”
Gia Trân cười tới đứng không vững, ôm Lạc Mỗ thì thầm, cả hai nàng cười chảy nước mắt: “Lĩnh chủ sẽ mời rượu huynh, khen ngợi huynh là dũng sĩ giỏi nhất.”
“Thế thôi à?” Lãnh Nghệ cảm thấy có cái gì đó sai sai rồi:
“Huynh còn muốn gì nữa?” Gia Trân cắn răng nhịn cười đáp:
Có vấn đề, song qua kiểu cười vui vẻ của càng nàng thì rõ ràng không có gì đáng lo hết, nếu thua mà chặt chân chặt đầu gì đó thì hẳn các nàng đã ngăn cản, ít nhất nói rõ rồi. Lãnh Nghệ cười, y tới đây là để uống rượu tham gia hoạt động cho vui thôi mà đâu vì phần thưởng, bóp tay răng rắc: “Được, muội xem ta thắng hắn đây này.”
Gia Trân kéo y sang bên nói nhỏ: “Huynh phải thắng đấy nhé!”
“Vì sao?” Lãnh Nghệ hỏi:
“Cứ nghe muội đi, có lợi cho huynh.” Gia Trân nói xong chỉ tay Lãnh Nghệ nói một tràng, mọi người vỗ tay reo hò:
Lạp Mỗ kéo Lãnh Nghệ ra giữa sân, hai tay vòng qua cổ y kéo xuống, hôn chụt một cái lên má, thế là toàn bộ thôn dân hò hét hết sức tích cực.
Lúc này chẳng cần ai phiên dịch Lãnh Nghệ cũng hiểu rồi, sẵn trong người có hơi men, lại là thanh niên trẻ, ngại cái gì. Kéo cổ áo, phanh ra, dưới ánh lửa rừng rực, lộ ra dáng người khỏe khoắn rắn chắc, eo nhỏ lưng lớn. Đường cong uốn lượn, cánh tay cơ bắp nổi vồng, cơ ngực rắn chắc hùng tráng, cơ tam giác gồ lên như nắm đấm ma quỷ, tất cả đều biểu hiện ra vẻ đẹp dương cương mạnh mẽ. Khiến đám đông rộ lên, đặc biệt là nữ nhân, hai mắt Trác Mã tỏa sáng.
Chính vì cơ bắp quá mức phát triển này nên Lãnh Nghệ làm sao cho Trác Xảo Nương nhìn thấy, nàng không nghi ngờ mới là có vấn đề, nhưng ở nơi xa lạ này, y không ngại khoe ra vóc dáng mình luôn kiêu hãnh.
Lãnh Nghệ làm vài động tác khởi động làm ấm người, mình trần đi tới bên tảng đá, y quan sát người ta ném nãy giờ rồi, tốn sức nhất không phải là do sức nặng của tảng đá, mà là mỡ đổ lên đó quá trơn, đại bộ phận sức lực sẽ phải dùng để khắc phục chuyện tảng đá trượt xuống. Khắc phục được điểm này thì chuyện còn lại đơn giản.
Thế nhưng mọi người đều phải cởi trần, như thế không ai có thể lợi dụng vật liệu chống trơn trượt để chơi ăn gian. Luận lực tay, Lãnh Nghệ rất tự tin, y có thể bằng vào sức một cánh tay treo người lủng lẳng ở không trung! Chỉ cần có khe hở nhỏ, y có thể dồn sức lực toàn thân vào đầu ngón tay.
Vốn trước kia Lãnh Nghệ cũng không được như bây giờ, nhưng tới thời đại này, liên tục gặp nguy hiểm, y càng chú trọng rèn luyện, luôn tranh thủ lúc không ai chú ý để luyện tập. Đặc biệt là hơn một tháng trời cùng Trác Xảo Nương leo núi, y nhiều lần thách thức đột phá cực hạn bản thân.
Chỉ là từ lúc đó tới giờ lại không có sát thủ nào tìm đến.
Lãnh Nghệ ngồi xuống, quan sát kỹ viên đá tròn, giống mỗi lần leo núi y đều nghiên cứu khe hở trên vách đá. Mọi người xung quanh không biết y nhìn cái gì?
Những tảng đá này nhìn thì có vẻ hình tròn, thực ra gần thôi, hơn nữa không phải loại đá được mài nhẵn, bề mặt có chỗ lõm nông, với người thường thì không cách nào mượn lực, nhưng với Lãnh Nghệ thì khác gì thang leo lên trời.
Tay y sờ qua một lượt tảng đá tròn, tính toán chỗ mượn lực rồi gật đầu với ông già chủ trì nghi lễ.