Phần 242: Hôn lễ đất Tạng
Tới tối một cái, thôn náo nhiệt hơn ban ngày rất nhiều, từ cửa thôn truyền tới tiếng ca và nô đùa, Lạp Mỗ đã không nén được kích động, kéo đám Lãnh Nghệ đi.
Đống lửa lớn ở đầu thôn đã được đốt lên, quây bốn xung quanh xếp những cái bàn thấp và thảm ngồi, trên bày đồ uống rượu, khay dựng từng tảng thịt, bàn ở ba phía đã đông đúc già trẻ nam nữ, bàn giữa thì để trống.
Lạp Mỗ kéo hai người Lãnh Nghệ ngồi xuống vòng sau cùng, Gia Trân ngồi bên Lãnh Nghệ, mẹ Lạp Mỗ đã lấy cho bọn họ mấy cái cốc gỗ, phó tòng nhà đầu nhân đi tới rót rượu thanh khoa cho họ, vẫn chua chua, nhưng tốt hơn rượu ở nhà Ba Trát nhiều.
Cha mẹ Lạp Mỗ rất nhiệt tình mời rượu Lãnh Nghệ, hai bên giao lưu khó khăn không hề gì, những lúc thế này chỉ cần nụ cười vui vẻ là đủ rồi. Còn ca ca nàng chỉ cười ngốc nghếch, phải đợi người ta bảo uống thì hắn mới uống một hơi cạn sạch.
Gia Trân cũng thấy mới mẻ lắm, dù sao nàng theo cha mẹ tới đất Hán từ khi còn nhỏ, đa phần thứ biết được do cha mẹ kể mà thôi.
Rượu thanh khoa uống rất nhạt, chẳng khác gì nước lã, nhưng mà hơi rượu bốc lên không đùa được. Lãnh Nghệ chưa từng uống, nhưng kinh nghiệm với rượu của y rất phong phú, loại rượu này là y cẩn thận nhất, không dám tùy tiện uống nhiều, tránh say lúc nào cũng không rõ.
Nhưng nguyện vọng luôn tốt đẹp, chuyện thì chẳng mấy khi theo ý muốn, khi mà chủ nhân bữa tiệc hôm nay tới, hai cô gái đã uống tới má đỏ hây hây, Lãnh Nghệ cũng lâng lâng cả người.
Lạp Mỗ cao hứng chạy tới khom người hét vào tai một thiếu nữ: “Trác Mã!”
Thiếu nữ này mái tóc đen bóng kết thành hai bím tự nhiên mềm mại buông thẳng xuống vô cùng sống động, được buộc bởi một chiếc khăn có thêu hoa. Còn đeo đôi hoa tai dài, ấn tượng nhất chính là nét thanh xuân tươi trẻ và biểu hiện tràn đầy nhiệt tình. Vừa mới thấy Lạp Mỗ, nàng gần như nhảy lên, ôm chầm lấy hò reo: “Lạp Mỗ, sao lại về thế?”
“Nhớ ngươi nên về, không biết hôm nay ngươi gả đi, không mang theo lễ vật nào tốt.”
“Ngươi về tham gia hôn lễ của ta là lễ vật tốt nhất rồi, ta cao hứng lắm.”
Hai cô gái ôm nhau xoay vòng tròn, bên cạnh có ông già mặt dài hiền lành, đội mũ nhòn nhọn, cổ đeo rất nhiều vòng lớn vòng nhỏ, nhìn cả hai vuốt râu cười.
Trác Mã gọi một nam tử tới: “Này, đây là Giang Thôn, phu quân của ta… Giang Thôn, đây là Lạp Mỗ, bạn từ nhỏ của ta, về đây tham dự hôn lễ của chúng ta.”
Nam tử đó béo tốt, cúi người chào Lạp Mỗ, đôi mắt tí hi thì nhìn chằm chằm vào bầu ngực nhô cao của nàng.
Đến khi buổi lễ bắt đầu, Lạp Mỗ chạy về bên Lãnh Nghệ.
Lúc này có một ông già mặc đồ màu đen, đầu đội mũ trông như cái hộp vuông che kín mắt, hai bên mũ bèn bẹn bè ra, cổ áo cao quá miệng che gần hết khuôn mặt, trông có phần đáng sợ. Ông ta múa may bên bếp lửa tuôn ra tràng dài như hát. Gia Trân không dịch kịp lời ông ta, chỉ nói đại khái là làm phép chúc phúc.
Nghi thức đó là dài nhất, kéo dài chừng nửa canh giờ, mọi người rất thành kính, tiếng nói cười lắng hẳn xuống. Tiếp đó là tân lang và tân nương đi mời rượu thân thích, lại mời rượu toàn thôn, rồi hai người nhảy với nhau một điệu bên đống lửa.
Vậy là xong rồi, tới lúc này mọi người tự do hoạt động, người ăn ăn uống uống, nam nữ trẻ thị tụ tập bên đống rượu nhảy múa ca hát.
Trác Mã tính tình không khác Lạp Mỗ là bao, chưa gì bỏ tân lang chạy tới chỗ Lạp Mỗ, cười hì hì hỏi: “Phu quân của ngươi à, thật anh tuấn.”
Lạp Mộ xụ mặt: “Ta làm sao may mắn như thế, huynh ấy là Hán gia đại ca là thương nhân ngang qua chỗ bọn ta, thuận tiện đưa ta về. Huynh ấy rất tốt, võ công rất cao.”
“Thế à?” Trác Mã hứng thủ hỏi: ” Khỏe không?”
“Khỏe lắm… Í người hỏi làm cái gì?” Lạp Mỗ hỏi song mới hiểu ra, cười hì hì đánh Trác Mã, hai nàng ôm nhau thì thầm lại cười khúc khích:
Cô nương Tạng tộc này còn đẹp hơn Lạp Mỗ mấy phần, cũng trắng trẻo hơn nhiều, chiếc mũi nhỏ nhắn thanh tú, đôi môi xinh đẹp như cánh hoa hé nở, trên đôi má hồng hào khỏe mạnh ẩn hiện hai lúm đồng tiền, mặt nàng hơi bầu bầu, hết sức dưỡng nhãn. Thấy nàng cứ nhìn mình, Lãnh Nghệ cũng mỉm cười với nàng, không phải vì nàng xinh đẹp, y có hiểu người ta nói gì quái đâu, cứ ai nhìn là Lãnh Nghệ cười gật đầu hết.
Lạp Mỗ và Gia Trân kéo Lãnh Nghệ nhảy oa trang, Lãnh Nghệ không biết nhảy, nhưng không cưỡng được sự nhiệt tình của các nàng. Có điều y học cũng nhanh lắm, vì chỉ có vài động tác thôi, người xoay quanh đống lửa, tay vung vẩy lên xuống là được. Tất nhiên cũng có động tác kỹ thuật rất cao như một thanh niên người Tạng lên tục nhảy xoay tròn như cái bánh xe được vỗ tay rào rào thì y chịu rồi.
Uống rượu xong lại nhảy múa, mồ hồi toát ra, toàn thân dễ chịu, tâm tình rất khoan khoái. Quả nhiên khi uống rượu xong thì loại điệu múa đơn giản động tác lặp đi lặp lại, tính tự do cao này là thích hợp nhất.
Khi mọi người nhảy múa tưng bừng thì ông già phụ trách nghi lễ ăn mặc hơi đáng sợ lại đi ra nói một tràng, tất cả mọi người hò reo, cao hứng nhất là các chàng trai trẻ, bọn họ cởi áo trên lộ ra thân hình tráng kiện, xoa xoa tay, dáng vẻ hăm hở.
Lạp Mỗ nói với Lãnh Nghệ một tràng, Lãnh Nghệ nhìn Gia Trân, nàng chỉ cười, không phiên dịch.
Đám đông ngồi vòng ngoài tách ra, sau đó có bảy tám phó tòng từ một góc lăn những tảng đá vừa to vừa tròn tới chính giữa, rưới mỡ lên đó, tổng cộng phải có 20 tảng đá.
Lãnh Nghệ đoán ra: “Đây là trò chơi phải không?”
Gia Trân hét to đáp: “Đúng thế, ôm đá ném ra sau lưng, ai ném được nhiều nhất là thắng. Thời gian cách hai lần nắm không được quá mười nhịp thở, nếu không là thua… Đây là nghi thức đón dâu của Di Tang bộ, vui lắm.”
Mọi người tản hết ra hai bên tránh đường, sau đó có một tráng hán mình trần vạm vỡ đi lên, ôm tảng đá hét to ném ra sau, ném rất xa. Xung quanh ồ lên, cứ như vậy năm lần, vậy là hắn chỉ ném được năm lần.