Phần 241: Cuộc sống cao nguyên
Lãnh Nghệ không biết nói tiếng Tạng, tất nhiên không thể giao lưu với Lạp Mỗ, chỉ khe khẽ lắc đầu, mỉm cười thiện ý, biểu đạt mình nhận ý tốt của nàng rồi, nhưng không thể tiếp nhận chuyện này. Nhưng Lạp Mỗ cứ ôm y, môi hôn bừa bãi trên mặt y, tay sờ soạng khắp người y.
Với công phu của Lãnh Nghệ có thể thừa sức đẩy nàng ra, nhưng lòng lại lo lắng làm thế sẽ gây ra hậu quả không tốt nên không biết phải làm thế nào.
Thoáng do dự đó tất nhiên chuyện gì tới cũng phải tới, Lạp Mỗ vô cùng nhiệt tình, cùng Lãnh Nghệ ôm hôn lăn lộn trên giường trải bằng da thú êm ái. Nàng biết mai Hán gia đại ca sẽ đi, có khi cả đời chẳng gặp lại, muốn nắm chặt lấy những thời khắc hoan lạc duy nhất này, dùng hết mọi thủ đoạn kích thích y.
Rượu và nữ nhân, hai thứ đều khiến người ta dễ phạm sai lầm, Lãnh Nghệ cũng dần không kiềm chế nổi, bắt đầu vuốt ve khắp người nàng, da thịt nàng không mịn màng như Trác Xảo Nương hay Thành Lạc Tiệp, nhưng thắng ở điểm da thịt đầy đặn hơn nhiều, khiến y nắn bóp mê say. Hai thân thể vuốt ve mơn trớn nhau dần dần tạo nên một tư thế thích hợp nhất, cứ như nước chảy sẽ thành dòng. Một tiếng rên kèm theo hơi thở run rẩy cất lên, hai chân của Lạp Mỗ căng cứng, ngón chân quắp vào trong lòng bàn chân, phát ra tiếng kêu sung sướng.
Tiếng rên rỉ của những kẻ đang say sưa triền miên vang lên trong trướng bồng. Trong ánh lửa chập chờn, một thân thể mỹ miều đang quỳ mà nhấp nhổm liên tục. Đồi ngực no tròn nảy lên nảy xuống không ngừng, cô nương thảo nguyên hoang dại vẫn không ngừng lắc lư trong cơn kích tình, mái tóc đen nhánh tung bay lòa xòa trong không khí.
Lãnh Nghệ thực ra không phải làm gì nhiều, chủ động hoàn toàn ở Lạp Mỗ, để lại cho y một đêm mỹ diệu nhất.
Bên ngoài, trên bầu trời tối đen không biết từ lúc nào đã xuất hiện một mảnh trăng non. Ánh trăng mênh mang tỏa xuống vài chỗ tuyết trắng chưa tan hết hắt lên những vầng sáng lạnh lẽo.
Một đêm mỹ diệu trên thảo nguyên trôi đi.
Sáng sớm hôm sau Lãnh Nghệ thức dậy hơi muộn, một phần uống say, phần khác bị sự nhiệt tình như lửa của Lạp Mỗ đêm hôm trước vắt không ít sức lực. Nói tới giúp người ta chia thê tử, thế quái nào mình lại ngủ với thê tử người ta trước tiên, dù biết tập tục nơi này khác đất Hán, Lãnh Nghệ vẫn hết sức ngượng ngùng mặc quần áo rời lều, may mà nghe nói huynh đệ Ba Trát đều đã đi chăn dê cả rồi không có ai cả.
Lạp Mỗ lại như không có chuyện gì, nhưng rõ ràng nàng vui vẻ hơn hôm qua, đang tíu tít cùng Gia Trân tíu tít trò chuyện, sửa soạn hành trang lên đường.
Đường tới thành Di Tang đi qua nhà cha mẹ Lạp Mỗ, Lạp Mỗ muốn dẫn đường tiện thể về thăm cha mẹ, hơn một năm nàng chưa về nhà. Nàng nói đã bảo với huynh đệ Ba Trát, huống hồ hôm qua mấy người kia đồng thuận với nhau có phần do rượu sai khiến, hôm nay ra sao rất khó nói, cần cho họ thời gian, không có nàng ở đây, bọn họ có lẽ sẽ bình tĩnh nói chuyện với nhau hơn, vì nhận ra nếu không chung sống hòa bình thì nàng sẽ bỏ đi, không ở với họ nữa.
Nghe cũng có vẻ hợp lý, chỉ có điều Lãnh Nghệ khó tự nhiên thoải mái bên cạnh Lạp Mỗ được, rõ ràng là đến làm người hỏa giải, cuối cùng ngủ luôn với thê tử người ta, nói thế nào cũng thấy kỳ, càng thấy không biết đối diện với Lạp Mỗ ra sao.
Chỉ là cảm giác đó của Lãnh Nghệ trôi qua rất nhanh, vì Lạp Mỗ như hoàn toàn quên chuyện đó rồi vậy, đêm đầu tiên họ cắm trại nghỉ lại, nàng ôm Gia Trân ngủ ngon lành, không quấn lấy y nữa. Lãnh Nghệ ngồi gác cho hai nàng nhìn cảnh này mỉm cười, coi đây như kỷ niệm đẹp.
Lại đi thêm hai ngày nữa tới quê của Lạp Mỗ, nơi này địa thế thấp hơn hẳn, nhiệt độ cũng ấm áp hơn, thậm chí có cảm giác hơi nóng nực. Bước đến gò cao phóng tầm mắt ra xa, một cái thôn nhỏ bốn phía mọc đầy cây bụi thấp, vài con bò và dê đang gặm cỏ, khung cảnh đầy ý vị, cách biệt trần thế, vô tranh với đời.
Lãnh Nghệ hít thật sâu, thấy lòng thoáng đạt, từ lúc tới Đại Tống, có lẽ đây là quãng thời gian thoải mái nhất của y, hoàn toàn không phải lo nghĩ, không phải cố kỵ gì, y hơi thích cuộc sống phóng khoáng ở đây rồi.
Khi bọn họ vào thôn, cửa thôn có đống củi lớn, đương nhiên đa phẩn là cây bụi được chặt xuống, không có khúc gỗ to.
Viện lạc lớn nhất trong thôn giăng đèn kết hoa, gọi là lớn nhất thực ra chỉ lớn hơn nhà khác một chút, trông lạ lắm giống nhiều căn phòng nho nhỏ nói với nhau được sơn nhiều màu sắc.
Lạp Mỗ thấy Lãnh Nghệ đang nhìn trạch viện kia liền giải thích: “Đó là nhà đầu nhân trong thôn, xem ra bọn họ có chuyện vui, chúng ta đến đúng lúc quá, có thể tham gia náo nhiệt rồi.”
Trước đó tất nhiên Lạp Mỗ dẫn bọn họ về nhà mẹ đẻ nàng, ngôi nhà rất đơn sơ, đắp bằng đất, thấp bé lè tè, nhưng sơn màu rất sặc sỡ, nhà nào ở đây cũng vậy, chủ yếu là ba màu trắng, đỏ, vàng, khiến thôn nhỏ trở nên sinh khí mười phần. Mẹ Lạp Mỗ vừa thấy nàng liền ôm con khóc, cha nàng thì cứ nhìn Lãnh Nghệ có vẻ hứng thú lắm, ca ca nàng rất chất phác chỉ biết cười gật đầu.
Lạp Mỗ ôm mẹ khóc như trẻ con lên ba, mãi mới nhớ ra có đám Lãnh Nghệ bên cạnh, lau nước mắt giới thiệu mọi người với nhau.
Mọi người vào nhà trò chuyện, theo như lời mẹ Lạp Mỗ nói thì đầu nhân của bọn họ gả khuê nữ.
Lạp Mỗ hỏi: “Là Trác Mã muội muội sao?”
“Đúng thế, tối nay đầu nhân sẽ đốt lửa ở đầu thôn, chiêu đãi khách nhà nữ tế tới đón dâu.”
Mặc dù là đầu nhân, nhưng mà cái thôn có bao lớn đâu, trẻ con cũng không hiểu loại đẳng cấp đó, Lạp Mỗ hồi nhỏ hay chơi với Trác Mã, rất thân thiết.
Lạp Mỗ vừa nghe bạn hồi nhỏ sắp kết hôn thì mừng lắm, quay sang nắm tay Lãnh Nghệ mà lắc: “Tốt quá Hán gia đại ca, hôm nay chúng ta có rượu để uống rồi.”
Lãnh Nghệ tới giờ này vẫn ù ù cạc cạc lắm, gặp chuyện Lạp Mỗ, y cứ nghĩ ở đây người ta cứ cướp qua cướp lại như vậy cơ! Xem ra cũng có hôn nhân chính thức. Định hỏi lại thôi, hoặc là không muốn Lạp Mỗ so sánh rồi buồn, hoặc là tiếp nhận thông tin không kịp muốn thong thả tìm hiểu sau.