Phần 240: Đãi ngộ tối cao
Lãnh Nghệ vốn chẳng muốn quản chuyện này, có điều xem tình thế, nếu mình đi một cái là đám này rút đao giết nhau ngay, lúc đó Lạp Mỗ ở giữa sẽ thương tâm, những chàng trai này đều là người hào sảng nhiệt tình, vì loại chuyện này mà mất mạng thật không đáng. Đã tiễn phật phải tiễn tới Tây Thiên, hôm nay Lãnh Nghệ làm bá vương một lần: “Lạp Mỗ, nàng nói đi, nàng muốn sống với ai? Ta sẽ định đoạt cho nàng, ai không dám nghe, ta sẽ đánh hắn phải nghe.”
Lạp Mỗ có lẽ do uống rượu mạnh, cũng có lẽ do hưng phấn, nhìn Lãnh Nghệ không chớp, mắt sóng sánh ánh nước, ngực phập phồng, môi he hé.
Lãnh Nghệ thầm hô không xong, nhớ ra trên đường cô nương này từng nói muốn làm thê tử mình, nàng là người nghỉ sao nói vậy, nếu nàng nói ra thì hỏng mất, vội chặn trước: “Nàng muốn sống với ai trong số họ đều được, đương nhiên muốn sống với hai ba người hay cả năm người cũng không phải không thể, có lẽ đây là cách tốt hòa giải hai nhà.”
Lạp Mỗ thật sự là muốn làm thê tử Lãnh Nghệ, nhưng nàng lại không thể đi theo y, Lãnh Nghệ chẳng thể ở lại đây chăn dê với nàng, nhìn ngọn lửa bập bùng chiếu lên gương mặt đường nét rắn ròi kiên nghị kia, có chút đau lòng.
Năm người kia tim vọt lên tận cổ, đột nhiên nghĩ tới một khả năng đáng sợ, nếu Lạp Mỗ đi theo Hán gia đại ca thì thế nào? Nàng tới đất Hán rồi là không cướp về được nữa, cả bọn cuống cả lên.
Lạp Mỗ khẽ thở dài, nàng quay đầu đi, nhìn từng người trong năm huynh đệ: “Nếu ta chọn bất kỳ ai, người khác sẽ đều không chịu, sẽ tới đánh cướp, vậy chẳng bằng sống cùng nhau, ta sẽ hầu hạ cả năm, có con mọi người cùng nuôi, cùng sống yên bình, được không?”
Hai huynh đệ La Bố tất nhiên mong mà không được, rối rít gật đầu. Ba huynh đệ Ba Trát thì mặt cứng đờ như sắt không nói.
Lạp Mỗ nói tiếp: “Huynh đệ Ba Trát không chịu, thế thì các ngươi sẽ lại đánh nhau, ta không muốn thế, vậy ta theo Hán gia đại ca, sau này các ngươi khỏi đánh nhau.”
Lãnh Nghệ phát hoảng, ba huynh đệ Ba Trát còn sợ hơn, Lạp Mỗ mà đi rồi thì chẳng ai được gì, cuống lên: “Bọn ta đồng ý, bọn ta đồng ý.”
Đứng tim mà, Lãnh Nghệ ôm ngực, cô nương này cũng đáo để lắm, thế mới tốt, không có một nhân vật lợi hại trấn nhiếp cái gia đình phức tạp này không yên ổn được. Lãnh Nghệ không bỏ lỡ cơ hội gạo nấu thành cơ, kéo tay Đại La Bố và Đại Ba Trát nắm lại cùng một chỗ: “Từ nay các ngươi là người một nhà rồi, sau này ta sẽ thường qua đây buôn bán, sẽ ghé thăm các ngươi, nếu các ngươi còn đánh giết nhau khiến Lạp Mỗ buồn, ta sẽ mang nàng đi.”
Năm người kia rối rít hứa sẽ không đánh nhau nữa.
“Uống rượu! Uống rượu nào!” Lãnh Nghệ cảm thấy mình đang chứng kiến thời khắc lịch sử, nói thật sau này y cũng muốn quay lại xem cái nhà sáu người này sống ra sao lắm:
Rượu uống xong, bát đặt xuống, vấn đề chưa hết, Tiểu Ba Trát là tên tinh minh nhất, tuyên bố trước: “Như vậy thì sau này Lạp Mỗ sé sống với bọn ta một năm, sau đó sống với các ngươi nửa năm.”
Đại La Bố phản đối: “Không được! Chúng ta là người một nhà, thời gian sống chung phải giống nhau mới hợp lý. Mỗi năm lâu quá, mỗi bên một tháng.”
“Hợp lý cái rắm.” Đại Ba Trát nổi nóng: ” Các ngươi hai người, bọn ta ba người, thế thì mỗi người ngủ với Lạp Mỗ ít hơn các ngươi.”
“Ai bảo huynh đệ các ngươi có ba người, đáng đời.”
“Đúng rồi, đứng quên bọn ta có ba huynh đệ, thừa sức đánh chết các ngươi cướp Lạp Mỗ về.”
Lãnh Nghệ day trán, đúng là điên cái đầu mà, quả nhiên không thể coi là một nhà được, chỉ là cách giải quyết cũng đơn giản: “Đủ rồi, ta nói các ngươi là người cùng nhà, tức là cả năm cùng với Lạp Mỗ là một nhà, sao lại chia hai nhà thế. Thê tử trừ đêm cùng giường với ai thì ban ngày chiếu cố cả gia đình nữa. Vậy nên thế này, Lạp Mỗ sẽ ở với mỗi người mười ngày, được chưa?”
Thật ra ba huynh đệ Ba Trát trước kia sống với Lạp Mỗ cũng đánh nhau giành nàng, đều ngớ người sao không nghĩ ra cách này sớm? Còn huynh đệ La Bố vốn không có thê tử, gập ngón tay lẩm nhẩm một hồi cũng gật đầu.
Thế là tức thì chén qua chén lại, thịt ăn tưng bừng. Rượu là thứ tốt thu hẹp khoảng cách mọi người, trong lều vô cùng náo nhiệt, ca hát, cười nói, mời rượu. Khi túi rượu vơi đi quá nửa, ai cũng ngà ngà say.
Khi uống hết túi rượu thì thịt cũng không còn, La Bố huynh đệ say khướt vẫn loạng choạng lên ngựa cáo từ, cả hai tên đều nằm bẹp trên lưng ngựa, để cho ngựa tự chở về.
Lãnh Nghệ tiễn họ ra khỏi lều, sau đó loạng choạng ra sông tè một bãi lớn, khi về lều, trừ Lạp Mỗ ra thì không thấy ai cả, lấy làm lạ ra cửa lều gọi: “Gia Trân! Gia Trân! Muội ở đâu?”
Từ trên ngọn đồi có tiếng Gia Trân đáp: “Lãnh đại ca, muội ở đây, không sao cả, huynh đừng lo.”
Lãnh Nghệ đoán chắc mọi người ăn nhiều uống nhiều đều đi giải quyết rồi, kiếm góc lều vừa ngồi xuống đã ngã lăn quay, rượu này khá mạnh, y say rồi.
Lạp Mỗ kém rèm xuống, cho thêm ít củi vào bếp đào dưới đất, bên trên nóc lều có lỗ thông khói, không sợ bị ngạt.
Lãnh Nghệ mắt lờ đờ chỉ thấy Lạp Mỗ cởi hết y phục ra, trần truồng bên bếp lửa, lửa chiếu rọi đường cong uốn lượn của nàng, bất kể mông, ngực đều rất nở nang. Nhất là đôi vú kia, như hai túi da căng tràn trà sữa, eo nàng không thon thả như nữ tử Hán gia, đầy nhục cảm, nơi tam giác riêng tư rậm rạp như rừng, khuôn mặt không quá xinh đẹp lúc này trở nên muôn phần quyến rũ.
Thế rồi tấm thân nóng như lửa ấy ngã vào lòng y.
Lãnh Nghệ hoảng hồn, đỡ lấy vai nàng: “Lạp Mỗ, nàng làm gì thế?”
Lạp Mỗ không hiểu lời Lãnh Nghệ, nhưng nàng lại dùng tiếng Hán trúc trắc nói một câu vừa được Gia Trân dạy: “Huynh là khách quý, ta ngủ với huynh… Quy củ!”
Lãnh Nghệ đầu óc nổ cái uỳnh, nhớ rồi, có tập tục thế này, khi có khách tôn quý tới, chủ nhà để thê tử hầu hạ khách, đây là đãi ngộ tối cao. Không ngờ mình lại có đãi ngộ ấy, tuy tim đập mạnh, miệng khát khô, nhưng lý trí vẫn còn, biết không thể làm thế.