Phần 239: Phân chia thê tử. (2)
Làm trà sữa nhanh lắm, chẳng mấy chốc Lãnh Nghệ nhận lấy bát trà sữa vàng vàng, uống một ngụm, có vị trà lại ngầy ngậy, nóng nữa, uống vào tới đâu biết tới đó, chỉ là hơi mặn, xem ra Lạp Mỗ không phải cô nương khéo tay.
Tiếp đó Lạp Mỗ kéo cái giỏ trúc tới, bên trong là thịt đã luộc, đặt trước mặt Lãnh Nghệ: “Hán gia đại ca ăn đi.”
Thịt đã nguội rồi, nhưng vẫn mềm, Lãnh Nghệ cầm lên một miếng thịt cắn luôn, thịt khá nạc mà không có cảm giác khô bã, nhai rất thích. Y chuyển giỏ trúc cho người khác, ai nấy rút dao nhỏ xẻo thịt đem nướng ở bếp gần đó, nhìn Lãnh Nghệ với ánh mắt, người Hán ăn uống thật kỳ lạ, làm y nóng mặt, té ra không phải ăn trực tiếp mà đem nướng.
Lạp Mỗ lấy ra một cái vò rót rượu, Gia Trân giải thích đó là rượu làm bằng thanh khoa, cũng rất quý, Lãnh Nghệ uống chỉ thấy chua chua nhàn nhạt, nói: “Ta có mang rượu, được chủ nhân khoản đãi, không có gì báo đáp, lấy ra mọi người chia nhau.”
Gia Trân liền nhanh nhẹn đi lấy túi da đựng rượu, bảo năm nam nhân kia mau uống hết rượu thanh khoa, rồi rót vào từng bát mỗi người.
Đây là rượu Bạch Hồng chuẩn bị, là rượu quý lâu năm, ở Đại Tống cũng không mấy ai được uống. Rượu vừa rót ra, hương thơm sực nức, cao nguyên giá lạnh, rượu là thứ được yêu thích, cả đám nam nhân nhìn đã thèm lắm rồi, nhưng Lãnh Nghệ chưa nâng bát lên mời thì họ chưa uống. Đừng nghĩ họ sống lạc hậu man mọi không có quy củ, chẳng qua đó là vì quy củ của họ quá khác người Hán nên mới bị những kẻ phiến diện nói thế.
Lãnh Nghệ nâng chén rượu lên rồi mà Lạp Mỗ vẫn đứng đó, hỏi: “Sao chưa ngồi xuống uống rượu?”
Gia Trân ở bên nhỏ giọng giải thích: “Huynh đừng quản, ở Di Tang, nữ nhân không được ăn thịt uống rượu với nam nhân.”
“Thế không được.” Lãnh Nghệ đặt bát xuống: ” Lúc khác thì ta không quản, chuyện hôm nay lấy Lạp Mỗ làm trung tâm, nếu không có nàng ấy, chúng ta đã chẳng ở đây.”
Huynh đệ Ba Trát rất khó xử, ngửi mùi rượu đã nuốt nước bọt nãy giờ, lại thêm khách quý đã lên tiếng, Đại Ba Trát nói: “Lạp Mỗ, ngồi xuống đi.”
Lạp Mỗ vui lắm, ngồi xuống bên Lãnh Nghệ tự rót rượu cho mình.
Lãnh Nghệ nâng bát lên: “Nào, hôm nay có may mắn gặp mọi người ở đây, ta rất cao hứng, chúng ta cùng cạn!”
Năm tên kia chỉ đợi có thế, ồn áo nâng bát lên, động tác như đồng nhất, ngửa cổ ực một phát, hết luôn cả bán rượu, cả đám cùng rùng mình sáng mắt, thế này mới gọi là rượu chứ!
Đại Ba Trát giơ ngón cái: “Rượu ngon! Hán gia đại ca sau này là huynh đệ, ăn thịt, ăn thịt đi.”
Tính cách đơn giản chân phương này của họ cũng làm Lãnh Nghệ hào hứng hẳn, lấy miếng thịt lớn dùng răng xé một miếng, nhai nhồm nhoàm nói: “Rót rượu, rót rượu đi!”
Lạp Mỗ rất tinh ý, nàng chỉ rót in ít, vì nàng biết rót bao nhiêu đám kia cũng chỉ một hơi là hết sạch, phí rượu ngon.
Trong lều sực nức mùi thịt nướng cùng mùi rượu ngon, bầu không khí cũng tốt, Lãnh Nghệ lần nữa nâng bát rượu lên: “Bát thứ hai này, ta mời hai tiên nữ của chúng ta là Gia Trân và Lạp Mỗ, vì có nữ nhân mà thế giới này mới mỹ lệ.”
Gia Trân và Lạp Mỗ chưa bao giờ nghe thấy một nam nhân nói lời êm tai như vậy, bất giác nhìn y si dại, năm tên kia đang thèm rượu, không cần biết Lãnh Nghệ nói cái gì, đều tán đồng hết.
Uống bán thứ hai, không khí trong lều tăng lên rõ rệt, Trung Ba Tát còn mời thịt Đại La Bố.
Lần thứ ba nâng bát, Lãnh Nghệ nói: “Ta có một đề nghị, mọi người đồng ý thì coi như nể mặt ta, không đồng ý cũng không sao, coi như ta đánh rắm.”
“Ha ha ha ha.”
Đám huynh đệ La Bố và Ba Trát đều là mục dân thảo nguyên, chẳng có văn hóa gì cả, nên mấy lời thô tục này của Lãnh Nghệ hợp với họ lắm. Thêm vào hai bát rượu xuống bụng, càng thêm sảng khoái, Đại Ba Trát nói: “Hán gia đại ca nói đi, dù là rắm bọn ta cũng ăn.”
Lại một tràng cười lớn.
Lãnh Nghệ cầm bát rượu mời một vòng: “Đề nghị này liên quan tới Lạp Mỗ.”
Vừa nghe tới chuyện này, không ai cười nữa.
Con bà nó, quả nhiên trên đời này không ai ngốc cả, Lãnh Nghệ vẫn cười: “Lạp Mỗ là cô nương xinh đẹp, biết nói biết cười, biết hát biết múa, nàng không phải gia súc! Nếu thấy ta nói có lý thì uống bát này.”
Đám người kia tất nhiên là uống, nhưng họ không nói gì cả, đều biết Lãnh Nghệ sẽ không vô duyên vô cớ mà nói như thế.
Lãnh Nghệ lại bảo Lạp Mỗ rót đầy bát nâng lên: “Nếu Lạp Mỗ không phải gia súc, thế thì không thể ai cướp được là của người đó, gia súc không biết nói, chúng ta không cần trưng cầu ý kiến của chúng, nhưng phải trưng cầu ý kiến của Lạp Mỗ. Các ngươi nên hỏi nàng có muốn theo các ngươi không, các ngươi không hỏi là coi nàng như gia súc, các ngươi thấy đúng không?”
Năm người cứ thấy lời này quai quái, chỉ là không biết phản bác thế nào, Đại La Bố ngần ngừ nói: “Nhưng tổ tông người Di Tang đều làm như thế, đó là quy củ.”
“Quy củ của tổ tông không phải là mãi mãi không đổi, tổ tông các ngươi lấy đá mài thành dao, sao các ngươi dùng đao sắt? Tổ tông các ngươi đâu uống trà sữa, vì mua trà của người Hán mới rất quý nên mới có quy củ dùng trà đãi khách, đúng chứ?” Lãnh Nghệ hỏi:
Tiểu Ba Trát rất khôn: “Đúng thế, Hán gia đại ca nói đúng, Lạp Mỗ không phải gia súc, huynh đệ La Bố bắt Lạp Mỗ đi là coi nàng như gia súc.”
Đại Ba Trát tỉnh ngộ, hưởng ứng ngay: “Ai coi Lạp Mỗ là gia súc chính là gia súc.”
Đại La Bố tức giận cầm khúc xương ném thẳng vào mặt Đại Ba Trát: “Ngươi mới là gia súc.”
Đại Ba Trát không kịp né, trúng khúc xương lớn vào mặt thì nổi giận nắm lấy dao thái thịt, còn chưa kịp manh động thì tay đau nhói, dao rời tay, bị Lãnh Nghệ bẻ cổ tay cướp lấy.
Đại La Bố vừa đặt tay lại chuôi đao định rút ra, nhìn cảnh này nào dám nữa.
Lãnh Nghệ nhìn một vòng, ánh mắt trở nên dữ dội: “Sao, coi lời ta thành đánh rắm thật đấy à? Hôm nay kẻ nào dám rút đao động thủ, ta coi kẻ đó nhắm vào ta.”
Nói rồi vèo một phát ném dao đi, dao xuyên qua giữa hai huynh đệ La Bố, cắm phập vào cột chống lều, rung rung mấy cái.
Trong lều tức thì im phăng phắc.