Phần 233: Đấu rượu. (2)
Bạch Hồng rõ ràng hơi ngây ra, nàng chợt nhận ra, ra vào dễ dãi thế này thì quá giống trò đùa rồi, nhưng ai bảo tiền lệ xấu do nàng tạo ra, còn nói gì được nữa, đành bỏ qua vấn đề này. Hơn nữa năng lực tới giờ chưa có lời giải của Lãnh Nghệ qua việc giết Đồ bang chủ là điều nàng rất cần, vì thế Bạch Hồng gợi ý: “Ta vẫn hy vọng ngươi cân nhắc nhiệm vụ đó.”
Lãnh Nghệ dứt khoát từ chối, y muốn sống yên ổn, không muốn dây vào rắc rối: “Ngươi đã nói người ủy thác giết ta đã không muốn giết ta nữa, vậy ta cần gì giết hắn?”
“Đương nhiên không cần, nhưng hoàn thành nhiệm vụ này, đủ tiền cho ngươi tiêu mấy đời không hết.”
“Ta đủ tiền tiêu rồi.”
“Ai lại chê nhiều tiền chứ?”
Lãnh Nghệ gạt đề tài này đi: “Nếu muốn tìm được nữ bộ đầu kia thì cần bao lâu?”
“Nếu không có gì bất ngờ thì năm ngày hẳn là có tin rồi, ta sẽ thông báo cho ngươi.” Bạch Hồng biết y cố chấp chỉ đành gác lại:
“Vậy cáo từ.” Lãnh Nghệ xong việc đứng dậy đi luôn:
Hai người ngay từ lần đầu gặp nhau quan hệ đã quái dị rồi, về sau tuy tiếp xúc nhiều hơn, cũng hiểu thêm về đối phương, nhưng không có nghĩa là quan hệ phát triển, ngược lại càng có bức tường rõ ràng ngăn cách hai bên.
Bọn họ đơn giản là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Mấy ngày sau đó Lãnh Nghệ bận rộn chuyện lương thực phù trợ, tuy y không phá được án, Liêu tri phủ vẫn giữ lời, còn Đổng sư gia thì khéo léo lo lót mọi bề, dù là vậy các loại thủ tục phức tạp vẫn mấy ngày mới xong.
Lương thực nhận được không nhiều, nhưng Lãnh Nghệ không phải đem cứu tế, mà lấy nó ra thí nghiệm kho Thường Bình, hy vọng nó trở thành vòng tuần hoàn tốt, vừa cứu tế được bách tính, vừa kiếm được tiền, từ đó cứu tế được nhiều người hơn nữa.
Ngày nhận được lương thực cũng là ngày Bạch Hồng phái người tới mời y đến tửu lâu Hạnh Hoàng nhắm rượu.
Tối hôm đó trời đổ mưa nhỏ, Lãnh Nghệ mặc một bộ nho phục xanh đơn giản, đeo lên chiếc mặt nạ thanh niên hết sức bình thường, tay cầm cái ô, thong thả dạo bước, tựa hồ một văn nhân đi tìm thi hứng trong cơn mưa xuân.
Cơn mưa nhỏ lại làm cho cái tửu lâu chả thèm chú trọng kinh doanh kia làm ăn không tệ, có lẽ nhiều năm kinh doanh tạo thành phong cách riêng của nó, người tới đây đa phần đi một mình, khá trầm tính, nên khách đông mà không ồn ào, đa phần tự rót tự uống.
Không biết trong đó bao nhiêu người là khách thật, bao nhiêu người là sát thủ, Lãnh Nghệ từng chú ý quan sát, nhìn ai cũng khả nghi, nhưng lại không tìm thấy điểm khả nghi cụ thể gì.
Lãnh Nghệ tới nhà phòng thì Bạch Hồng đã đợi trước, một thân áo trắng xuất trần ngồi quỳ bên cái bàn thấp, ánh mắt nhìn xa xăm, không biết là ngắm mưa hay là suy nghĩ điều gì, khí chất trên người tỏa ra tựa ánh trăng rọi đến tận chốn thâm sơn cùng cốc, thanh nhã u tĩnh.
Không vội hỏi kết quả, Lãnh Nghệ thu ô lại đặt ở góc phòng, cởi giày, ngồi khoanh tròn, y không chịu nổi kiểu ngồi quỳ.
Bạch Hồng tháo mặt nạ xuống, khẽ lắc đầu để mái tóc dài đen nhánh thoải mái buông xõa sau vai, tương phản với da thịt băng ngọc của nàng, tròng mắt như bảo thạch lấp loáng ngời ngời, như sao sáng trên bầu trời đêm, nàng khẽ thở một hơi: “Suốt ngày đeo cái thứ này, ngốt chết đi được.”
Lãnh Nghệ trong một thoáng khó lòng khống chế mình ngây ngốc nhìn nàng, phải thừa nhận nàng là nữ nhân đẹp nhất y từng gặp, thanh lệ thoát tục như một đóa sen trắng nở rộ, không vướng chút dung tục nào. Nhưng không quên nhắc bản thân, đó là vẻ đẹp chết chóc, nàng có thể hạ thủ giết người, tuyệt đối không có chút mềm lòng, nếu y không có tấm áo giáp kia thì đã mất mấy cái mạng rồi…
“Trước tiên uống rượu đi, ta nghe nói tửu lượng của ngươi không tệ, nếu ngươi có thể chuốc ta say, ta sẽ đem kết quả nói cho ngươi.” Bạch Hồng đưa ra một đề nghị khó nam nhân nào cự tuyệt được:
Lãnh Nghệ cũng bỏ mặt nạ ra: “Nếu không say?”
“Tất nhiên cũng sẽ nói cho ngươi, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một việc.”
“Ta không nhận nhiệm vụ kia đâu đấy.”
“Đương nhiên là không phải, chỉ là một việc nhỏ thôi, ngươi hoàn toàn có thể làm được, coi như ta nhờ ngươi giúp.”
“Vậy thì được.”
Bạch Hồng nhoẻn miệng cười, nụ cười làm người ta hoa mắt.
Lãnh Nghệ thở dài: “Xem ra tửu lượng của ngươi rất cao, ta phải giúp là cái chắc rồi.”
“Chưa chắc.” Bạch Hồng nhấc vò rượu lên, gỡ si niêm phong, mở nắp, tức thì hương rượu ngào ngạt, nàng lấy hai cái bát lớn, đổ đầy: ” Con người ta nhanh gọn dứt khoát, ta biết ngươi nóng lòng muốn biết chuyện kia, vậy uống thôi.”
“Đây đâu phải là chuyện một cô nương nên làm, có điều ta thích.” Lãnh Nghệ không nhiều lời, cầm bát rượu lên uống ừng ực như trâu:
Bạch Hồng hai tay cầm bát, nàng uống rượu cũng đẹp như con người nàng, gần như chẳng nghe thấy tiếng động nào.
Lãnh Nghệ khà một tiếng, đặt mạnh bát xuống: “Tiếp!”
“Thế thì thành trâu uống à, ăn chút đi rồi uống.” Bạch Hồng cầm đũa lên:
Hai người lặng lẽ ăn, chẳng ai nói gì, chỉ có tiếng mưa rả rích ngoài cửa sổ làm cảnh đêm càng thêm vắng vẻ.
Lại uống thêm một bát nữa, lần này gò má trắng như bạch ngọc của Bạch Hồng nhuốm một màu hồng lựng quyến rũ. Lãnh Nghệ tuy sắc mặt như thường, nhưng đầu óc có hơi choáng.
Vẫn thế, hai người tựa hồ đều thích lặng lẽ nghe tiếng mưa bên ngoài, chẳng ai nói một lời, ăn rồi uống.
Bát thứ năm, gương mặt diễm lệ vô song của Bạch Hồng đã thành đóa hoa đào quyến rũ, Lãnh Nghệ thì không có gì biến hóa, nhưng đó là bề ngoài, y là thế uống bao nhiêu cũng không đỏ mặt, nhưng dạ dày đã làm phản rồi, cố lắm mới áp được.
Bát thứ sáu, đôi mắt long lanh huyền ảo như mộng như mơ, làm mê đắm lòng người của Bạch Hồng tựa như cũng đang sóng sánh rượu.
Lãnh Nghệ người nóng râm ran, định lực ngày một kém, tựa như ngửi được mùi u hương cơ thể nàng tỏa ra, tuy nàng mặc nam trang vẫn không cha giấu được sức quyến rũ, vòng eo thon nhỏ khiến người ta hận không được ôm vào lòng. Thôi xong rồi, yếu quyết của nàng là ở đây, tinh thần vừa xao động là bụng nhộn nhạo, Lãnh Nghệ biết trúng kế, chắp tay một cái quyết đoán nói: “Bội phục, không ngờ một cô nương lại có tửu lượng cao như vậy! Ta thua!”