Phần 232: Đấu rượu. (1)
Hắc y nhân đó tất nhiên là Lãnh Nghệ.
Nghe lời khai của Hách Vĩ, toàn bộ sự tình coi như đã làm rõ, nhưng y không định vạch trần nó.
Tô đại thiếu gia và Hạ thị chết đều đáng đời, trong khi Tống Tài và Thường lý trưởng giết người đều cảm thông được, bọn họ thực sự đều là người bị ép vào đường cùng. Tên Hách Vĩ đó hiển nhiên muốn tiếp tục tống tiền Thường lý trưởng, nếu y bỏ mặc, rất có khả năng Tống Tài sẽ lại phải giết người, Lãnh Nghệ không muốn thấy chuyện đó, y quyết định giúp họ một tay, giết thêm một kẻ đáng chết nữa.
Việc mình làm là đúng hay sai, Lãnh Nghệ không nghĩ nhiều, y chỉ nhớ tới một câu nói của Thành Lạc Tiệp “nếu vương pháp không quản được thì ta quản”, đơn giản vậy thôi.
Lãnh Nghệ cầm thư nhận tội tới nhà Thường lý trưởng, nhà Hách Vĩ hỏa hoản, ông ta chỉ huy thôn dân cứu hỏa, nhưng lửa quá lớn làm sao mà cứu nổi nữa. Đành phá vật dẫn lửa xung quanh, tránh nó cháy lan đi rồi trơ mắt nhìn ba gian nhà ngói biến thành đống đổ nát.
Thôn dân phát hiện Hách Vĩ đã bị cháy thành than, sau đó tới nha môn báo án, cuối cùng xác nhận là say rượu ngủ mất, gây ra hỏa hoạn. Đó là chuyện về sau, tạm thời không nhắc tới.
Thường lý trưởng về nhà, phát hiện ra lá thư nhận tội để đầu giường của mình, vừa mừng vừa sợ, không biết ai giúp mình, vội vàng đốt đi, bái tạ thần linh bảo hộ.
Tống Tài ở cách nhà Hách Vĩ không xa, phát hiện ra hỏa hoạn liền dìu nương tử ra ngoài sẵn sàng tránh lửa, nhưng lửa chỉ cháy mỗi nhà Hách Vĩ, đợi lửa tắt hẳn, phu thê họ mới về nhà.
Nằm ở trên giường, Tống Tài đột nhiên cảm giác dưới đệm cồm cộm, lấy ra xem ra là một bọc bạc, đại khái phải hơn 100 lượng, hắn rất kinh ngạc, không biết là ai làm, vì sao lại làm thế? Nhưng đặt tận giường mình là cố ý tặng cho mình, rơi nước mắt bái tạ trời đất.
Thường lý trưởng thì nghĩ rằng Tống Tài phóng hỏa giết Hách Vĩ, theo ước hẹn, lén lút đưa 100 lượng tới nhà hắn, Tống Tài không nói gì, hắn đang cần tiền nên nhận ngay.
Vài ngày sau Tống Tài đợi sức khỏe đã khôi phục, không cần ngôi nhà rách nát nữa, vào một đêm trăng sáng sao thưa, hắn dẫn thê nhi rời đi, nương nhờ thân thích phương xa. Dùng số tiền kia xây nhà mua ruộng, rời xa mảnh đất ác mộng đó, thê tử hắn khôi phục lại bình thường, cả nhà có cuộc sống yên ổn.
Thế nhưng với Lãnh Nghệ mà nói, chuyện này chưa kết thúc, y cũng hiểu mâu thuẫn giữa đại hộ và nông dân thời đại phong kiến là thứ không thể điều hòa, từ ngàn năm trước bọn họ đã mang theo sự cảnh giác với nông hộ… Chuyện đó kéo dài nhiều năm, trải qua nhiều thế hệ, sự cảnh giác đó dần dẫn tới ác cảm rồi đối xử tàn tệ.
Đó là mâu thuẫn giai cấp, hiện hữu ở khắp nơi, nhưng chuyện Tô gia ở thôn Nhị Tiến ỷ thế khinh người, y đã gặp rồi thì không bỏ qua. Trông cậy vào Liêu tri phủ là không thực tế, ông ta không muốn đối kháng với quyền thế của Tô gia. Hơn nữa Tô gia còn có người ở kinh thành, vụ án này được báo lên cả hoàng đế, Lãnh Nghệ không muốn dùng thủ đoạn giết người thô bạo lật nhào Tô gia, như thế e chỉ có thêm nhiều người vô tội liên lụy, vậy chỉ có thể đem tội ác của bọn chúng vạch trần. Thành Lạc Tiệp có lẽ giúp được y, chỉ là không biết nàng ở đâu, song y biết chắc một người tìm được nàng.
Lãnh Nghệ mặc dù không muốn dính dáng tới người, lại không còn cách nào khác, tối hôm đó, y đeo mặt nạn tới tửu điếm Hạnh Hoàng.
Tên hỏa kế mấy lần đón y rõ ràng giật mình, sau đó cười nịnh: “Hắc gia tới ạ.”
Lãnh Nghệ khẽ gật đầu: “Bạch gia có ở đây không?”
“Có ạ, mời Hắc gia lên lầu, tiểu nhân sẽ mời Bạch gia.”
Vẫn là gian nhã phòng ở trong cùng đó, vắng vẻ nhưng tầm nhìn tốt, có thể quan sát hai mặt phố, sau lưng có ngõ nhỏ quanh co, tiện đường rút lui.
Chốc lát sau cửa phòng kéo ra, cũng vẫn là một thân áo trắng như tuyết, Bạch Hồng tuy đeo cái mặt nạ tai tái bệnh tật kia, nhưng từ động tác kéo cửa hơi gấp của nàng, có thể nhận ra nàng rất vui mừng, ít nhất là kích động.
Bạch Hồng vén áo bào, ưu nhã ngồi xuống đối diện với Lãnh Nghệ, còn chẳng che giấu giọng nữ của mình: “Thời gian qua ngươi chạy đi đâu vậy, nghe nói ngươi thường phục vi hành, vậy mà ta tìm khắp Âm Lăng mà không thấy bóng dáng ngươi.”
Rõ ràng ngồi trước mặt là một nam nhân, lại phát ra giọng nữ êm tai, cô nàng này không để ý việc mình làm quái dị tới mức nào à, Lãnh Nghệ vẫn giả giọng: “Tìm ta làm gì, ta nói rút lui rồi cơ mà.”
“Tìm ngươi là để nói với ngươi, người thuê ta giết ngươi đã hủy bỏ ủy thác, ngươi ít nhất không cần lo bọn ta giết ngươi nữa.”
Tuy đây là chuyện đã được dự đoán trước từ lúc Thành Lạc Tiệp nói món đồ họ tìm kiếm xuất hiện ở nơi khác không liên quan tới y, thì Lãnh Nghệ biết tất cả mưu đồ nhắm vào mình sẽ dừng lại, nhưng biết tin tức chuẩn xác rồi cũng nhẹ người.
Tiếp ngay đó Lãnh Nghệ lại ngẩn người, suýt nữa nổi khùng, rốt cuộc là chuyện gì, lão tử vốn không liên quan, suýt mấy lần mất mạng, sống trong nơm nớp lo sợ.
Giờ bảo không sao là không sao à? Không xin lỗi hay bồi thường gì à?
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, Lãnh Nghệ biết, chuyện này dính dáng tới hoàng gia, thế thì khỏi nói tới nhân quyền, còn sống thì nên mừng đi.
Dù sao vẫn có chút ấm ức.
“Hôm nay ngươi tới đây là vì nghĩ thông rồi, muốn nhận nhiệm vụ kia hả?” Bạch Hồng hỏi:
Người ta không muốn giết mình nữa, Lãnh Nghệ phải thắp hương rồi, dại gì dính vào chuyện đó, y chưa đủ tầm đâu: “Ta tới đây là muốn nhờ ngươi giúp.”
“Chuyện gì?”
“Nữ bộ đầu trước kia đi theo bảo vệ ta, ngươi có cách tìm được nàng không?”
Nữ bộ đầu kia? Tưởng ta không biết quan hệ hai người sao mà còn vờ vịt? Bạch Hồng giấu nụ cười trong lòng, người này đôi lúc thật ngây thơ: “Ta tìm được, nhưng ngươi đã lui khỏi tổ chức, ta sẽ không dùng lực lượng của tổ chức giúp ngươi được.”
Điều này Lãnh Nghệ đã lường trước: “Ta có thể quay lại tổ chức, nhưng nhiệm vụ kia ta không nhận.”
“Ta đã nói, tổ chức không ép bất kỳ ai nhận nhiệm vụ, hết thảy là tự nguyện.”
“Được, vậy ta quay lại.”