Phần 231: Vụ mưu sát thanh bạch. (3)
Nhà Thường lý trưởng rất dễ tìm, trời lúc này nhá nhem tối, trừ Tô gia đại viện ra thì nhà ông ta là sáng nhất, đèn lồng thắp từ ngoài cổng tới tận hậu viện. Liêu tri phủ đang ở đại sảnh Thường lý trưởng ăn uống, Lãnh Nghệ liền bảo một phó tòng gọi Thường lý trưởng ra ngoài.
Hai người rời phòng khách, tới thư phòng, Lãnh Nghệ đóng cửa lại, ngồi xuống ghế tựa, bình thản nói: “Ta biết chuyện ngươi bị phu thê Hách Vĩ tống tiền, thay nhau giết người.”
Thường lý trưởng vốn đang đứng bên cung kính rót trà, nghe tới đó chân nhũn ra, quỳ sụp xuống, ấm trà vỡ tan tành, mặt bàng hoàng nhìn Lãnh Nghệ.
Lãnh Nghệ nói tiếp: “Ta gặp riêng ngươi mà không phải gọi bộ khoái bắt người, ngươi biết vì sao chứ?”
Thường lý trưởng nghĩ ra kế trao đổi giết người, tất nhiên đầu óc rất linh hoạt, mừng rỡ dập đầu: “Đại lão gia khai ân, tiểu nhân biết làm thế nào, trong nhà tiểu nhân còn hơn 100 lượng bạc trắng, lập tức hiến lên. Sau đó bán gia sản…”
Lãnh Nghệ nghiêm mặt cắt lời: “Ta không vì thứ đó mà làm, giờ ngươi kể lại quá trình xảy ra… Nhớ kỹ! Đừng nói dối ta, chỉ một câu nói dối, ta giao ngươi cho phủ nha xử lý.”
Thường lý trưởng đổ mồ hôi, người này tới đây có nửa ngày mà khám phá ra chân tướng ông ta tưởng làm hoàn mỹ, sao dám nói dối nữa, đem đầu đuôi kể lại, quả nhiên khớp với lời Tống Tài.
“Vậy ngươi giết Tô đại thiếu gia thế nào?”
“Tiểu nhân bình thường quan hệ với Tô gia không tệ, hay qua lại với hắn, biết hắn thèm thuồng nương tử của Đầu Bẹt, hôm đó tiểu nhân lừa hắn nói đã mời được nương tử của Đầu Bẹt tới hậu viện nhà mình, có thuyết phục được nàng không là chuyện của hắn. Tiểu nhân còn dặn hắn, đừng mang phó tòng, ngàn vạn lần đừng để ai biết, tránh dọa sợ tiểu tức phụ nhà người ta, hắn liền nghe theo. Tiểu nhân nấp sắn sau bụi cỏ ven đường, đợi hắn đi qua thì xông ra đập chết luôn, sau đó về nhà, vì thời gian rất ngắn, nên không ai thấy.”
Lãnh Nghệ nghe hết đứng lên luôn: “Tên Tô đại thiếu gia làm nhiều việc ác chết là phúc phận của thôn dân, có điều Hạ thị có đáng chết như ngươi nói không, ta phải điều tra. Nếu ngươi nói sai, lần sau người tìm ngươi sẽ là người của nha môn.”
“Tiểu nhân hiểu rồi, tuyệt đối không dám lừa đại lão gia.” Thường lý trưởng dập đầu liên hồi:
Lãnh Nghệ rời thư phòng, tới phòng khách của nhà Thường lý trưởng, làm vẻ mặt ủ rũ, nói mình đã chạy khắp thôn điều tra, song không thu thêm được manh mối gì.
Không cần nói cũng biết Liêu tri phủ thất vọng ra sao, nhưng vẫn an ủi y làm việc hết sức rồi.
Việc không thành, ai còn hứng thú ăn uống nữa, đoàn người không ở lại thôn Nhị Tiến, ngay tối hôm đó về tới thành Ba Châu, Lãnh Nghệ cáo từ tới khách sạn Âm Lăng.
Nhìn Lãnh Nghệ đi rồi, Lỗ thông phán khinh thường: “Đại nhân, xem ra bán lĩnh phá án của y cũng thường thôi, mấy lần kia chỉ là ăn may.”
Liêu tri phủ buông tiếng thở dài lắc đầu, ông ta biết nhiều chuyện về Lãnh Nghệ hơn người khác, cho nên về việc này ông ta không bình luận gì vội.
… Bạn đang đọc truyện Quan Tri huyện tại nguồn: TuoiNung
Nhị tiến Thôn.
Thôn nhỏ giữ khe núi bao phủ trong lớp sương mù mỏng, lờ mờ như có như không, cả thôn đã chìm trong bóng tối, họa hắn lắm mới có ánh sáng hắn ra từ ô cửa sổ, nhà Hách Vĩ là một trong số đó.
Lúc này hắn ngồi bên bàn, trước mặt vài món nhắm, một bầu rượu ấm để trên bếp lò nhỏ, ngâm nga vừa ăn vừa uống, ung dung tự đắc. Vài ngày trước có bà mai tới nói chuyện, giới thiệu cho hắn một khuê nữ, con nhà nông hộ thôi, nhưng trắng trẻo xinh xắn lắm.
Hôm nay tri phủ đại nhân tới tra án, làm hắn nơm nớp suốt, may mà qua rồi. Có điều Thường lý trưởng còn sợ hơn hắn chứ, hắn cố tình mập mờ nói chuyện có va chạm với Thường lý trưởng là có ý đồ cả, nhắc ông ta nhớ, chuyện ông ta ngủ với nương tử của hắn bất kể lúc nào cũng có thể bị lộ ra, chưa qua đâu.
Hắn thực sự thèm khát bà nương nhà Thường lý trưởng, trước kia không dám đâu, nhưng sau này nhà có tiền rồi, thi thoảng lại có bà mai tới dụ hắn nạp thiếp, còn cứ hay giới thiệu là khuê nữ nhà nào nhà nào, đẹp như lão bà nhà lý trưởng, ai chẳng biết thê tử lý trưởng đẹp nhất trong thôn. Suốt thời gian dài hắn uy hiếp lý trưởng muốn gì được nấy, ông ta không dám có tí phản kháng nào, hắn không khỏi sinh ra ý nghĩ điên cuồng… Muốn ngủ với nữ nhân đó.
Càng nghĩ hắn càng nhộn nhạo, càng nghĩ hắn càng khao khát, càng mơ tưởng một ngày được đè nữ nhân đó xuống giường không biết sướng tới mức nào… Nàng là đại gia khuê tú đấy.
Đang rót rượu uống âm thầm toan tính, đột nhiên đầu bị người ta giữ chặt từ phía sau, tiếp đó côt lành lạnh, một thanh chùy thủ sắc bén đặt ngang cổ hắn, tiếp đó là giọng vừa khàn vừa trầm từ phía sau truyền tới: “Không muốn chết thì đừng la hét.”
“Dạ dạ dạ…” Hách Vĩ sợ són ra quần:
“Đem chuyện ngươi sai nương tử đặt bẫy Thường lý trưởng ra sao kể lại cho ta.” Giọng khàn khàn kia nói:
“Cái gì?” Hách Vĩ sợ đờ người:
“Ta không muốn lặp lại lần nữa.” Người phía sau từ từ ấn dao vào sát da thịt:
Chẳng lẽ là người do Thường lý trưởng thuê? Ý nghĩ đầu tiên của Hách Vĩ là như thế, nhưng nếu là ông ta thuê thì làm sao còn phải hỏi đầu đuôi chuyện này làm gì? Nếu không phải ông ta thì làm sao có người biết chuyện này? Đầu óc còn đang quay cuồng bởi một đồng ý suy nghĩ thì lưỡi dao kia đã kề sát da, hắn như cảm thụ được cả độ sắc bén và hơi lạnh từ lưỡi dao tỏa ra, lắp bắp kể: “Là chủ ý của nương tử ta, ta không liên quan, ả thấy nhà lý trưởng có tiền, thường ngày lại hay hau háu nhìn tức phụ nhà người ta, nên nảy ra ý đồ này. Ả nhiều lần lả lơi với Thường lý trưởng mà không được, nên bày kế với ta, mời Thường lý trưởng tới nhà, cho ông ấy uống thuốc mê, sau đó ả cởi hết y phục nằm xuống bên cạnh ông ta, đợi ông ta tỉnh dậy, ta liền xông vào, còn ả khóc nói bị cưỡng gian… Ta ép ông ta viết giấy thú nhận rồi đền tiền… Chuyện chỉ có thế, đều tại ả nữ nhân lăng loàn đó, đại gia, không liên quan tới ta.”
Người sau lưng hỏi: “Thực sự không liên quan tới ngươi à?”
Hách Vĩ thấy người kia có vẻ tin, mừng quýnh cả lên: “Thật ạ, toàn do ả thôi, ả từ thời ở nhà mẹ đẻ đã có lời ong tiếng ve nên chẳng thể gả cho nhà tử tế, lại tham ăn lười làm, nếu không có nhan sắc như vậy, sao chịu gả cho tên nghèo như ta? Ngài không tin cứ đi hỏi hương thân đều biết cả.”
“Vậy ngươi mang thư thú tội mà bắt lý trưởng viết cùng cả tiền lấy được của ông ta ra đây.” Người kia ra lệnh:
Hách Vĩ vâng dạ, từ trong rương lấy ra mấy thứ kia đặt lên bàn, còn lợi dụng lúc xoay người khóe mắt liếc nhìn ra sau, chỉ thấy một người vận hắc y, khăn đen che mặt, mắt lạnh hơn cả dao, lòng sợ hãi lắm.
Người kia lại bảo: “Giờ nhắm mắt lại, nằm xuống giường ngủ, không được dậy, cũng không được mở mắt ra.”
“Vâng vâng.” Hách Vĩ vừa được người kia thả ra, không hiểu nhưng vẫn nhắm tịt mắt bò lên giường, nằm xuống không dám mở mắt ra:
Đợi rất lâu, không thấy có động tĩnh gì, có lẽ là do uống rượu, mà cũng có lẽ do nguyên nhân khác, lại nằm im không nhúc nhích, hắn mệt mỏi rồi ngủ đi lúc nào không hay.
Đang ngủ say, đột nhiên hắn bị cơn đớn đau đánh thức, mở mắt ra một cái, toàn thân đã cháy rừng rực, từ giường, bàn ghế rồi cả căn nhà đã biến thành biển lửa, bốn phía khói đen mù mịt không phân biệt được phương hướng.
Hắn gào khóc, lăn lộn, dập lửa trên người, nhưng dập sao nổi, chẳng mấy chốc toàn thân đã biến thành ngọn lửa, rồi không nhúc nhích được nữa.
Ở nơi bí mật ngoài nhà Hách Vĩ, hắc y nhân trước đó luôn quan sát tình hình, thấy lửa đã bao chùm cả căn nhà mới xoay người rời đi.