Phần 230: Vụ mưu sát thanh bạch. (2)
“Ngươi không có động cơ giết nàng, nhưng người khác có, người ngươi muốn giết là Tô đại thiếu gia, nhưng nếu ngươi giết sẽ bị nghi ngay. Cho nên ngươi thương lượng với một người cũng có kẻ thù, thay nhau giết người… Ngươi giúp hắn giết Hạ thị, hắn giúp ngươi giết Tô đại thiếu gia. Như thế cả hai các ngươi đều có đầy đủ chứng cứ không có mặt ở hiện trường. Đây thực sự là thủ đoạn báo thù mới mẻ, ta mới lần đầu được thấy, rất hoàn mỹ đấy… Chỉ tiếc là cây kéo này để lộ rồi…” Lãnh Nghệ nói chuyện rất bình thường, không có gì kịch liệt: ” Người kia là ai?”
Tống Tài không chối nữa, song không nói gì.
“Thường lý trưởng hả?” Lãnh Nghệ bất ngờ hỏi:
Tống Tài ngồi bật dậy nhìn Lãnh Nghệ như nhìn thấy ma.
Lãnh Nghệ dò hỏi một khả năng thôi, dù sao cũng chỉ có vài nhân vật biểu hiện khả nghi, vậy mà trúng thật, biết kết quả rồi thì suy đoán quá trình sau đó không khó nữa: “Thật ra không khó, nếu đã thay nhau giết người, vậy ngươi giết kẻ thù của người kia. Trong danh sách kẻ thù mà Hách Vĩ cung cấp có Thường lý trưởng, ông ta lại có chứng cứ vắng mặt xác đáng. Mà nơi Tô đại thiếu gia chết cách nhà Thường lý trưởng không xa. Tuy ta chưa hỏi ông ta, nhưng ta khẳng định ông ta không có chứng cứ vắng mặt ở hiện trường. Thường lý trưởng là đại hộ trong thôn, nhà Hách Vĩ lại nghèo, nhưng trong thời gian ngắn liền giàu lên, xây nhà ngói, số tiền này chắc có liên quan tới người chết.”
Mặt tống tài không còn chút sắc máu nào.
“Biết vì sao ta tìm ra chứng cứ chứng minh ngươi giết người, vậy mà không dẫn bộ khoái tới bắt người không?” Lãnh Nghệ nói rất từ tốn: ” Vì ta biết ngươi không phải kẻ tàn nhẫn ác độc, ngươi làm thế có lý do thông cảm được, nói cho ta biết đi.”
Tống Tài nhìn Lãnh Nghệ, mồm mếu đi, khóc nức nở không thành tiếng, trong đó chất chứa bảo tủi hờn chỉ hắn mới hay: “Tên thiếu gia cầm thú đó cưỡng bức thê tử tiểu nhân, tiểu nhân tận mắt chứng kiến, nhưng cáo quan không ăn thua. Ngài nhìn nàng đi, nàng bị sợ hãi quá độ thành như thế, có giống người đi dụ dỗ người ta không? Vậy mà quan gia không thèm nghe lời tiểu nhân.”
“Tiểu nhân thề phải báo thù cho nàng. Nhưng hắn suốt ngày có phó tòng đi theo, làm sao tiểu nhân làm gì được. Thế rồi một ngày Thường lý trưởng tới tìm tiểu nhân, nói có cách giúp tiểu nhân báo thù, hỏi có muốn không? Chỉ cần báo được thù, tiểu nhân chấp nhận hết, ông ta nói, ông ta sẽ giết Tô đại thiếu gia, còn tiểu nhân giúp ông ấy giết phu thê Hách Vĩ.”
Lãnh Nghệ giật mình, điều ngày nằm ngoài dự liệu của y: “Cả hai người à?”
“Vâng, lúc đó tiểu nhân nói, mình không giết người tốt, ông ta bảo, nếu phu thê Hách Vĩ là người tốt thì trên đời không còn kẻ xấu nữa…”
Theo lời Tống Tài kể, thì ra phu thê Hách Vĩ đặt bẫy, mời Thường lý trưởng tới nhà uống rượu, sau đó chuốc say ông ta. Thường lý trưởng lúc tỉnh dậy phát hiện mình trần truồng ôm một nữ tử, ông ta tưởng tiểu thiếp của mình vẫn ngủ tiếp, đột nhiên có người xông vào, là Hách Vĩ, ông ta cũng nhận ra mình đang ôm Hạ thị. Hạ thị khóc lóc nói ông ta cưỡng bức mình, muốn tự sát. Thường lý trưởng lúc đó đầu óc chếnh choáng hơi men, bị Hách Vĩ đe dọa viết là thư nhận tội cưỡng bức vợ hắn, đồng ý bồi thường 100 lượng bạc.
Sau đó phu thê Hách Vĩ không trả lại thư thú tội, mà tham lam liên tục đòi hỏi ông ta hết cái này tới cái khác, Thường lý trưởng là người có gia nghiệp có uy vọng trong thôn, không thể lộ chuyện ra ngoài, nên cắn răng thỏa mãn hắn. Cho tới khi Hách Vĩ đưa ra một yêu cầu không thể chấp nhận được, ông ta đành ra tay.
“Yêu cầu gì?”
“Hách Vĩ muốn ngủ với thê tử của Thường lý trưởng, hắn nói như thế mới công bằng, mà thê tử của Thường lý trưởng là khuê nữ đại hộ, được đi học đàng hoàng, hiểu lễ nghĩa thi thư, ông ta không chấp nhận.”
Lãnh Nghệ không nói lên lời: “Làm sao lại có kẻ tham lam ngu xuẩn tới độ đó, chuốc họa vào thân.”
Tống Tài nói tiếp: “Vì Hách Vĩ đột nhiên giàu lên, thực ra cả thôn đều rất nghi ngờ hắn làm việc bất chính, tiểu nhân nghe ông ta kể vậy liền tin. Ông ta còn nói, vì tiểu nhân giết hơn một người, ông ta sẽ cho thêm 100 lượng, đủ tới nơi xa làm lại cuộc đời, có khí ở nơi hoàn toàn xa lạ, nương tử của tiểu nhân sẽ bình thường lại.”
“Vì nương tử, vì báo thù, tiểu nhân bấp chấp. Khi biết Hách Vĩ về nhà thăm mẹ, tiểu nhân cầm kéo tới gọi Hạ thị ra mở cửa, lúc đó ả đang nấu cơm, nên quay lưng lại trò chuyện với tiểu nhân, tiểu nhân thừa cơ dùng kéo đâm một cái, sợ chưa chết, lại đâm mấy cái. Thường lý trưởng rất giữ lời, liền giết tên thiếu gia cầm thú kia.”
Lãnh Nghệ thở dài: “Ông ta giết thế nào?”
“Ông ta không kể, nhưng bình thường ông ta hay đi cùng tên súc sinh đó, cơ hội rất nhiều. Sau khi ông ấy giết tên súc sinh liền giục tiểu nhân giết Hách Vĩ, nhưng vì Tô gia hoài nghi tiểu nhân giết tên súc sinh nên gây khó dễ, lại theo dõi suốt nên chưa làm được.” Tống Tài vừa khóc vừa căm hận nói: ” Giết được tên cầm thú đó, tiểu nhân thỏa rồi, cái mạng hèn này đối lấy cái mạng đích tôn cái nhà hai tiến sĩ đó, tiểu nhân thấy đáng lắm. Có 100 lượng bạc kia, gửi nương tử cho họ hàng xa, họ sẽ chăm sóc mẹ con nàng thôi… Đại lão gia, ngài bắt tiểu nhân đi.”
“Yên tâm dưỡng bệnh đi, ta không làm gì ngươi đâu.” Sự thể tới đây là rõ ràng, Lãnh Nghệ đứng dậy: ” Phải rồi, Thường lý trưởng là người thế nào?”
“Không tệ ạ, tuy hơi hung dữ, thích rượu, nhưng trong thôn có nhà náo gặp khó khăn cũng giúp ít nhiều, chỉ là nếu liên quan tới Tô gia thì không làm gì được… Ngài, ngài, vừa nói…” Tống Tài sực nhớ tới lời Lãnh Nghệ nói trước đó, sửng sốt tới nín khóc: ” Đại lão gia, ngài… Ngài không bắt tiểu nhân à?”
“Nếu lời ngươi nói đều là đúng, vậy các ngươi giết kẻ đáng giết, cũng coi như thế thiên hành đạo, ta đa sự làm gì.” Lãnh Nghệ vừa nói vừa đi:
Tống Tài lần nữa bật khóc, lần này là hai hàng lệ nóng hổi, dập đầu dù Lãnh Nghệ đã đi rồi: “Đa tạ thanh thiên đại lão gia, đa tạ…”