Phần 229: Vụ mưu sát thanh bạch. (1)
“Không bao giờ mở ạ.” Hách Vĩ trả lời chắc nịch: ” Chỉ cần về nhà là tiểu nhân đóng ngay, đại lão gia không biết, trong thôn có vài đứa trẻ con chân tay không sạch sẽ, nhà tiểu nhân lại mới, khó tránh khỏi có người đồ kỵ. Hôm đó tiểu nhân đi thăm mẹ ốm, không yên tâm nương tử ở nhà một mình, đã dặn nàng nhiều lần, lúc nào cũng phải đóng cửa.”
Lãnh Nghệ lại hỏi: “Vậy trong nhà có mất gì không?”
“Cái này thì không ạ, cả trang sức ngay trên bàn cũng không mất, lạ quá, nếu là trộm qua đường sao giết người mà không lấy đồ đi.” Hách Vĩ khẳng định:
Lãnh Nghệ trầm ngâm, theo quyển tông thì y phục nạn nhân vẫn chỉnh tế, không bị gian ô, vậy chỉ có một kết luận: “Các ngươi có thói quen về nhà là đóng cửa, ngươi lại không ở nhà, nương tử ngươi ở nhà một mình sẽ càng cẩn thận. Nhà không có dấu vết phá hoại hay đột nhập, vậy chỉ có thể là người quen mới có thể làm nương tử ngươi mở cửa.”
“Đúng, bọn ta cũng nghĩ vậy, cho nên đặc biệt tra hỏi mấy người quen thuộc từng có va chạm với nhà hắn, nhưng không ai có thời gian gây án, bao gồm cả Thường lý trưởng khi đó ở nhà thân thích tại Ba Châu.” Lỗ thông phán tiết lộ:
“Ồ!” Lãnh Nghệ hứng thù nhìn Thường lý trưởng: ” Không biết Lý trưởng có khúc mắc gì với Hách Vĩ?”
Thường lý trưởng ho khan mấy tiếng, mặt mày rất khó coi: “Không có gì ạ, chỉ là hiểu lầm nhỏ, đã qua rồi, phải không Hách Vĩ?”
Hách Vĩ rối rít vâng dạ, điệu cười rất lạ: “Nha môn cứ nhất định muốn tiểu nhân nói có va chạm với ai, tiểu nhân đành nói thế, chứ tiểu nhân tin lý trưởng không phải hung thủ đâu, đâu tới mức, qua rồi, qua rồi ạ.”
Lãnh Nghệ đưa mắt nhìn qua hai người, Thường lý trưởng khó chịu với Hách Vĩ, Hách Vĩ lại cứ tỏ ra thân thiết có vẻ chẳng sợ hãi gì, quan hệ giữa hai người này có điều lạ, y có thể khẳng định một điều, hỏi cũng không ai nói thật. Vì thế Lãnh Nghệ đứng dậy: “Ta muốn xem hiện trường.”
Hách Vĩ dẫn đám Lãnh Nghệ xuống bếp, minh họa vị trí thi thể lúc đó, miêu tả rất chi tiết.
Lãnh Nghệ ngẫm nghĩ nói: “Cái chết của nương tử ngươi có vấn đề, đặc biệt là vết thương, ngỗ tác miêu tả là hai hình tam giác nhọn đối xứng, ta sợ ngỗ tác vẽ không chính xác, nên muốn mở quan tài kiểm tra thi thể, ngươi đồng ý chứ?”
Hách Vĩ nhảy dựng lên: “Nàng đã yên nghỉ lâu thế rồi, không hay đâu.”
Liêu tri phủ nói: “Nếu Lãnh tri huyện thấy cần thì làm đi, ngươi có lẽ chưa biết, cách đâu không lâu, nhờ mở quan tài kiểm tra thi thể, Lãnh tri huyện đã giải oan cho một phụ nhân khỏi tội giết người.”
Hách Vĩ vẫn rất không muốn.
“Yên tâm, chỉ xem rất nhanh, thê tử ngươi hẳn cũng mong tìm được hung thủ, nàng không trách đâu.” Nếu là vết thương ở phần mềm như ngực bụng thì thời gian lâu thế Lãnh Nghệ không mở quan tài làm gì, nhưng ở đầu, biết đâu nhìn trực tiếp có thể thấy được gì đó:
Hách Vĩ miễn cưỡng đồng ý, Thường lý trưởng liền sai mấy thôn dân giúp đỡ, tới mộ của Hách thị, đưa quan tài lên trên.
Thi thể đã thối rữa cao độ, mùi thối khi mở quan tài một cái, ai cũng lùi lại vì không chịu nổi.
Lãnh Nghệ đã từng ở dưới hầm xác Đồ gia một ngày, y có thể khắc phục được chướng ngại tâm lý, xem xét phần đầu, có bốn vết thương kinh khủng, đúng là hai hình tam giác đối diện, chứng tỏ thi cách minh họa không sai.
Song sự kiên trì của y cũng không uổng, phát hiện ra một thứ nhỏ, kẹt trong xương cốt vỡ nát của người chết, cẩn thận dùng nhíp lấy nó ra. Sai ngỗ tác đi theo ghi chép lại, đặt trong gói giấy dầu.
Thi thể được an táng lại, toàn bộ quá trình diễn ra nhanh chóng, Hách Vĩ thở phào, đụng tới mồ mả là điều rất kiêng kỵ, hắn tính mai bỏ ít tiền mời đạo sĩ về cúng một ngày mới yên tâm.
Sau đó Lãnh Nghệ nhỏ giọng bẩm báo với Liêu tri phủ, muốn ông tới nhà Thường lý trưởng nghỉ trước, mình đã có manh mối, nhưng đi xác nhận trước rồi sẽ về báo cáo.
Liêu tri phủ đi cả ngày cũng mệt rồi, ông ta lại chẳng quan tâm tới quá trình, chỉ muốn biết kết quả tất nhiên là nghe theo kiến nghị của y.
Lãnh Nghệ tới thẳng nhà Tống Tài cách đó không xa.
Vẫn là đứa bé kia rụt rè mở cửa, Lãnh Nghệ bẹo má nó gọi lớn: “Tống Tài, ta là Lãnh tri huyện vừa mới tới đó.”
Trong nhà truyền ra câu trả lời yếu ớt của Tống Tài: “Mời đại lão gia vào.”
Lãnh Nghệ cẩn thận mở cửa đi vào, nhìn thấy nương tử hắn nắm chắc kéo trốn sau màn, y dừng chân ở xa, giọng cố gắng ôn hòa hết mức: “Đừng sợ, ta không phải kẻ xấu, ta tới đây giúp các ngươi.”
Tống Tài cũng nói: “Mẹ nó, Lãnh lão gia là người tốt đấy, đừng sợ, cứ ra đi.”
Hai người dỗ dành hồi lâu, nữ tử đó mở run run bò ra, nhưng nắm chặt chăn, đầu cúi thấp, không dám nhìn Lãnh Nghệ.
Lãnh Nghệ đưa tay: “Cho ta mượn cái kéo, áo ta có sợi chỉ lòi ra cần cắt đi, được không?”
Tống Tài biết dụng ý của Lãnh Nghệ liền dỗ: “Đúng, đại lão gia cần kéo, nàng cho đại lão gia mượn đi.”
Tức phụ Tống Tài rụt rè đưa kéo ra, Lãnh Nghệ nhận lấy: “Có chuyện muốn nói với trượng phu ngươi, ngươi ra ngoài chơi với con nhé.”
Nàng chỉ bị sợ hãi quá độ gây ra chút ám ảnh, không phải đã mất linh trí, nghe khuyên nhủ một hồi cũng chịu bế con ra ngoài cửa.
Lãnh Nghệ đóng cửa lại, ngồi xuống ghế đối diện Tống Nghệ, nhìn thẳng hắn, nói thong thả mà trực tiếp: “Ta biết, ngươi giết Hạ thị, thê tử của Hách Vĩ.”
Tống Tài toàn thân hóa đá, mãi sau giọng khàn đặc nói được: “Không… Hách Vĩ là hảo huynh đệ của tiểu nhân… Nàng như tẩu tử của tiểu nhân…”
Lãnh Nghệ lấy trong lòng ra một cái gói giấy nhỏ, từ gói giấy lấy được một đầu nhọn nhỏ như hạt gạo: “Đây là thứ ta vừa lấy từ thi thể của Hạ thị, nó bị gãy trong đầu nàng…”
Nói rồi cầm kéo lên đặt vào, vừa khớp.
Tồng Tài hoảng loạn: “Không, không, hắn là hảo huynh đệ của tiểu nhân, tiểu nhân sao lại…”