Phần 228: Vụ án không muốn phá
Liêu tri phủ cùng mấy tá quan ngồi trong sân thong dong uống trà, đi tra án mà nhàn nhã như đi du sơn ngoạn thủy, phong khí quan trường nơi này như vậy mà, cũng nhờ quan phủ bớt hành dân mà Ba Châu nhìn chung giàu có sung túc. Thấy Lãnh Nghệ đi ra, Liêu tri phủ tràn trề hy vọng hỏi: “Thế nào rồi? Có manh mối không?”
Lãnh Nghệ lòng đã quyết, đối diện với một tên thiếu gia ỷ thế khinh người, cưỡng gian dân nữ, chiếm đoạt gia sản người khác, dù y có manh mối cũng không có hứng thú điều tra, bất kể hung thủ là ai, kẻ chết đáng chết trăm lần, y không thẳng thừng tuyên bố giết hay lắm là may rồi. Vì thế y đáp qua quýt: “Ba người đó đúng là không có thời gian gây án, bọn họ đều có chứng cứ vắng mặt chính xác, không thể là tội phạm.”
“Tô gia nói, chúng thuê sát thủ giết người.”
“Đại nhân thấy đó, ba nhà đó đã nghèo tới gạo không đủ ăn rồi, tiền đâu ra đi thuê sát thủ.”
“Vậy phải làm sao?” Liêu tri phủ thất vọng lắm, ông ta cứ nghĩ Lãnh Nghệ ra tay là sẽ thuận lợi giải quyết, ai ngờ vẫn không có bất kỳ tiến triển nào:
Lãnh Nghệ chắp tay: “Tất cả manh mối vụ án đã đứt, ti chức không có cách nào. Có điều ti chức tìm hiểu được, Tô gia luôn gây khó dễ cho cả ba nhà, khiến họ vợ con lý tán, nhà cửa lụi bại, Tô gia làm trái vương pháp, mong đại nhân ngăn cản.”
Liêu tri phủ thở dài: “Không phải bản phủ không ngăn cản, mà là không có tác dụng, ta nhiều lần cảnh cáo Tô gia, họ không nghe, ba nhà đó lại không thể chứng minh Tô gia bức hại mình.”
Lãnh Nghệ biết tính lười quản việc của ông ta, khó hy vọng được ông ta vì bách tính mà gây khó dễ cho một nhà có hai tiến sĩ như Tô gia: “Ti chức hiểu.”
Liêu tri phủ đặt chén trà xuống: “Nếu ngươi cũng hết cách thì về thôi.”
Hình đồng tri vội nói: “Đại nhân, còn vụ án thôn phụ Hạ thị bị giết, thuận tiện có Lãnh đại nhân ở đây, hay là…”
Liêu tri phủ uể oải phẩy tay, rõ ràng với vụ án này ông ta không có nhiều động lực: “Cũng phải, thế thì phiền Lãnh đại nhân xem vụ án này, nếu phá được cũng tốt, dù sao thì cũng đến đây rồi.”
Bọn họ lại tới nhà Hách Vĩ, phải đi ngược lại vì nhà hắn cách nhà Tống Tài không xa, qua một mô đất với vài cây ăn quả là tới. Lúc này đã gần hoàng hôn, mặt trời mùa xuân chưa đủ rực rỡ, hoàng hôn vì thế cũng chỉ là sắc màu ảm đạm, chẳng khiến người ta sinh ra nỗi buồn vô cớ, chỉ muốn trời tốn nhanh để mau kết thúc một ngày.
Hách Vĩ vừa mới từ ruộng về, đang nấu thịt lợn ở bếp, biết có quan lão gia tới tra án, chạy ra khấu đầu.
Lãnh Nghệ nhìn nhà Hách Vĩ, nhà ngói ba gian, còn rất mới, nhưng tường lại cũ, là tường đất mấp mô, chỗ còn chỗ lỡ, nói: “Nhà ngươi thú vị thật, nhà thì mới mà tường thì cũ.”
Hách Vĩ vẫn quỳ đáp: “Năm nay tiểu nhân mới làm lại nhà, tường bao chưa kịp đập đi xây lại, khiến đại lão gia chê cười rồi.”
“Nhà ngươi nhìn có vẻ không tệ, ta thấy trong thôn ngươi không được mấy nhà gạch lợp ngói thế này.”
“Chưa được tốt ạ.”
Hình đồng tri nhìn một vòng: “Còn chưa tốt sao, ở nông thôn, nhà ngươi thế này là hiếm có lắm.”
Hách Vĩ cười nịnh với Thường lý trường: “Phải như nhà lý trưởng mới đáng nói chứ ạ, đại viện tử ba dãy, ngoại viện của phó tòng tách bạch với nơi ở chủ nhân. Gạch xanh ngói biếc, đẹp không kém Tô gia là bao, nếu một ngày xây được căn nhà như lý trưởng, tiểu nhân chết cũng cam tâm.”
Ai dám trước mặt đại lão gia khoe khoang tài phú, Thường lý trưởng vội cắt lời: “Vào nhà nói chuyện.”
“Vâng, vâng, tiểu nhân lỗi quá…” Hách Vĩ khom người đứng sang bên mời các vị quan lão gia vào trong:
Bên trong cũng toàn bộ là đồ mới, còn khá cao cấp, ít nhất Lãnh Nghệ thấy đến nhà mình cũng còn kém lắm, chỉ là trong nhà không thấy ai khác: “Người nhà của ngươi đâu?”
“Dạ, nương tử của tiểu nhân bị giết, cha mẹ sống với đại ca ở thôn Lạn Đảo gần đây, tiểu nhân phân gia sống bên này.”
“Chưa có con à?”
“Chưa ạ, tiểu nhân vừa thành thân chưa lâu, ôi nếu có con gì đó thì nương tử tiểu nhân cũng không tới mức bị người ta giết trong phòng cả ngày mà không ai nhận ra.” Nói tới đó Hách Vĩ có chút ảm đạm:
Lãnh Nghệ làm động tác lắng nghe: “Ta tới đây là vì việc này, ngươi kể lại cho ta nghe xem.”
Hách Vĩ đưa tay lên chấm chấm nước mắt không tồn tài: “Hôm đó đại ca tiểu nhân gửi thư nói, mẹ tiểu nhân bị bệnh, thế là tiểu nhân trở về. Vì nương tử tiểu nhân và mẹ tiểu nhân quan hệ không tốt, mẹ tiểu nhân thấy nàng là chửi mắng nên nàng không muốn đi theo. Tiểu nhân đi một ngày thấy bệnh mẹ đã khởi sắc mới về nhà.”
“Về nhà thì cửa khép hờ, tiểu nhân đẩy cửa vào gọi mà không ai đáp, lấy làm lạ, đi đâu không đóng cửa, trộm vào thì sao? Tiểu nhân tìm khắp nơi, kết quả thấy nàng chết ở trông bếp, người cứng đờ rồi, tay không nhấc lên được. Tiểu nhân gọi lớn, láng giềng đều tới, sau đó có người báo lý trưởng, nhưng lý trưởng đi thăm thân thích ba ngày trước. Tiểu nhân tới Ba Châu báo án, ngỗ tác nói nương tử tiểu nhân đã chết ít nhất một ngày một đêm, tiểu nhân về lúc trưa, nàng hẳn bị chết vào trưa hôm trước.”
Lãnh Nghệ hỏi: “Người cuối cùng nhìn thấy nương tử ngươi là ai?”
Lỗ thông phán đáp thay: “Là phu thê Lưu đại thẩm sát vách, trưa hôm đó họ thấy Hạ thị từ ngoài ruộng về, còn nói chuyện với nhau ở cửa, sau đó không thấy nữa.”
Lãnh Nghệ hỏi Lỗ Thông Phán: “Hách Vĩ về lúc nào, đã xác thực chưa?”
“Rồi, trưa ngày hôm sau về, người nhà hắn và thôn dân làm chứng.” Lỗ thông phán còn nói thêm: ” Bọn ta khỏi người dân xung quanh, hôm đó không có người lạ mặt vào thôn, thực ra là không di để ý, vì trời lạnh, mọi người đều ở trong nhà.”
Tình tiết tới giờ còn quá mơ hồ, Lãnh Nghệ chưa có khái niệm nào rõ ràng, lại hỏi Hách Vĩ: “Viện tử nhà ngươi luôn mở à?”