Phần 226: Súc sinh cầm thú! (2)
Lãnh Nghệ đã đoán trước câu trả lời sẽ không giống lời Tô gia, hỏi: “Vậy chuyện Tô đại thiếu gia cưỡng gian nương tử Tống Tài là thật chứ?”
Lý Hữu Quý gật mạnh đầu: “Đương nhiên là thật ạ, Tống Tài tận mắt thấy hai tên phó tòng của tên súc sinh giữ chân của nương tử hắn, cho tên súc sinh đó cưỡng bức, nàng phản kháng cào nát mặt tên súc sinh đó cơ mà, làm hắn thời gian dài trốn biệt trong nhà.”
“Sao Tống Tài không báo quan?” Lãnh Nghệ biết câu này là thừa thãi, nhưng vẫn phải xác nhận:
Quả nhiên Lý Hữu Quý đáp: “Không dám đi ạ, Tô gia không phải dế chọc.”
Lãnh Nghệ quay câu hỏi cũ: “Chân của ngươi làm sao thế?”
Lý Hữu Quý nghiến răng căm tức: “Bị Tô gia đánh ạ, sau khi tên thiếu gia súc sinh bị người ta dùng đá đập chết, chúng hoài nghi tiểu nhân nên bắt về treo lên đánh. Tiểu nhân nói lúc đó đang làm ruộng, chúng không nghe, dứt khoát ép tiểu nhân nhận tội, tiểu nhân thà chết không nhận, chúng đánh chân tiểu nhân thành thế này.”
“Không phải ngươi có tận mấy nhà làm chứng hôm đó đang làm ruộng ở nơi khác cách mười mấy dặm à?” Lãnh Nghệ cau mày, quan phủ ép cung vì muốn kết án, Tô gia ép cung vì cái gì:
“Đúng là thế ạ, nhưng bọn chúng cứ nói tiểu nhân thuê người làm, tiểu nhân không làm mà, ngài xem, nhà tiểu nhân thế này, có tiền mà thuê người giết tên súc sinh đó à? Nhà tiểu nhân đời đời chỉ biết làm ruộng, làm sao biết đi thuê ai giết người chứ.” Lý Hữu Quý kêu oan, hắn mở miệng là súc sinh, ngậm miệng lại cũng là súc sinh, chưa từng nói thẳng tên, cho thấy hắn hận Tô đại thiếu gia thế nào: ” Trừ bắt ngươi ra chúng còn bắt ai?”
“Bắt Tống Tài và Cao Phú, có điều tiểu nhân bị đánh thảm nhất. Tô gia bắt bọn tiểu nhân xong đưa lên nha môn, quan phủ nhốt mấy ngày không có chứng cứ đành thả bọn tiểu nhân ra. Nhưng Tô gia không chịu buông tha, thường tới nhà kiếm chuyện. Nương tử của tiểu nhân rất sợ, sau khi thương lượng với tiểu nhân thì dân con về nhà mẹ đẻ lánh nạn.”
Lãnh Nghệ đã nắm được câu chuyện, vỗ vai hắn: “Ngươi yên tâm, ta sẽ cố hết sức giúp ngươi đòi lại công bằng.”
Lý Hữu Quý rưng rưng nước mắt quỳ sụp xuống bái lạy: “Đa tạ đại lão gia!”
Tiếp đó bọn họ tới nhà Tống Tài, nhà ở giữa thôn, nhà tranh vách đất, vườn bừa bộn chứng tỏ lâu rồi không ai dọn dẹp, gõ cửa không ai ra mở, Thường lý trưởng hỏi hàng xóm, hàng xóm đáp trong nhà có người, chỉ không biết tại sao không mở.
Thường lý trưởng nổi giận, dùng chân đá cửa quát tháo, rốt cuộc có người ra mở cửa, là một đứa trẻ con, nó nhận ra Thường lý trưởng muốn đóng cửa, nhưng ông ta đã nhanh hơn giật mạnh cửa, cao giọng quát tháo đi vào: “Tống Tài, ta biết ngươi ở nhà, mau ra đây, tri phủ đại lão gia tra án.”
Vừa đi vào thì trong phòng có một mùi khai thối nồng nặc truyền ra khiến người ta muốn bỏ chạy, té ra là góc phòng có cái thùng tiểu không đóng nắp.
Lãnh Nghệ bước vào, thấy một nam tử nằm trên giường, mặt mang vẻ bệnh hoạn, giường treo màn, sau màn có thứ gì đó nhúc nhích.
Thường lý trưởng tức giận quát: “Tống Tài, ngươi làm cái gì thế hả? Đã bảo với ngươi đại lão gia muốn tới tra án, còn không dậy mà đón, nằm trên giường làm cái gì? Giờ nào rồi hả? Tức phụ ngươi đâu?”
Nói tới đó nghe thấy sau màn có tiếng hét, là giọng nữ tử, rồi có thứ gì đó chui xuống giường.
Lãnh Nghệ ngồi xuống nhìn gầm giường, chỉ thấy một nữ tử giầy gò, co người rụt cổ như con rùa, mặt đầy vẻ sợ hãi, đang ra sức chui vào góc gầm giường, tay cầm một cái kéo, một đầu nhọn đã gãy.
Tống Tài cố gắng vén chăn muốn xuống giường, nhưng đứng lên một cái đã lảo đảo, toàn thân run bần bật, mặt thì đỏ bừng, có thể ngã bất kỳ lúc nào.
Lãnh Nghệ đỡ lấy hắn, thấy tay hắn nóng rực, nói: “Ngươi đang bệnh, không cần dậy, nằm xuống đi.”
Tống Tài được Lãnh Nghệ đỡ nằm xuống, luôn miệng cảm ơn.
Thường lý trưởng ngồi xuống nhìn nữ tử dưới gầm giường, quát: “Tống Tài tức phụ, trốn dưới đó làm gì, mau ra đây, đại lão gia tới tra án.”
Tình hình này cũng giống như ở nhà Lý Hữu Quý, Liêu tri phủ thích làm bồ tát đất, chuyện gì không liên quan tới ông ta thì ông ta giả ngốc, kỳ thực là người tinh minh lõi đời lắm. Bảo tất cả mọi người ra ngoài, chỉ cần để Lãnh Nghệ tra hỏi là được, ông ta tới đây là thế, đảm bảo Lãnh Nghệ tra án thuận lợi, không ai làm khó y.
Đợi tất cả ra ngoài rồi, Lãnh Nghệ ôn hòa nói với Tống Tài: “Mời phu nhân của ngươi ra đi, không cần khẩn trương.”
Tống Tài giọng yếu ớt: “Thực sự ngại quá, tức phụ tiểu nhân có bệnh, một khi sợ hãi thì mất rất lâu mới bình thường lại, ai gọi cũng vô ích, bao gồm cả tiểu nhân.”
“Có phải sau lần Tô gia đại thiếu…”
Ai ngờ vừa nghe thấy cái tên này, dưới gầm giường phát ra tiếng nghẹn ngào, không biết là khóc hay là gào, ai nghe cũng chua xót.
Nghe tiếng thê tử kêu khóc thương tâm như vậy, Tống Tài bi phẩn, mắt đỏ lên: “Đại lão gia, đừng nhắc tới cái tên súc sinh đó, nàng không chịu nổi, nương tử tiểu nhân… Chính là, chính là bị tên cầm thú đó làm hại… Mới sinh bệnh này, xin ngài tin tiểu nhân… Chuyện không như Tô gia kể đâu.”
Lãnh Nghệ kéo ghế tới gần giường ngồi xuống: “Rốt cuộc chuyện thế nào, ngươi có thể kể cho ta không? Yên tâm cứ nói thật, ta tới đây không phải bênh vực loại ác bá như Tô gia đâu, ta được nghe chuyện chúng làm với Lý Hữu Quý rồi.”
Nghe một vị quan lão gia gọi Tô gia là ác bá, Tống Tài như tìm được người đồng cảm, vừa khóc vừa nói: “Hôm đó tiểu nhân làm việc ngoài ruộng, tới trưa không thấy nhi tử đưa cơm, tiểu nhân đói bụng phải về nhà. Về tới nhà thì thấy nhi tử ngồi trong sân khóc, hỏi nó tại sao, nó nói là có mấy người tới nhà kéo mẹ nó vào phòng, không cho nó vào. Tiểu nhân sợ hãi xông vào, mơ hồ nghe thấy tiếng nương tử kêu như bị cái gì bịt miệng, cửa cài từ bên trong, đẩy không được.”
“Tiểu nhân đá cửa ra, nhìn thấy tên cầm thú kia không mặc quần áo từ trên người nương tử tiểu nhân bò dậy, nàng bị hai tên phó tòng đè xuống giường, miệng bị nhét giẻ.”