Phần 223: Đi tới hiện trường!
Không biết có phải là bị ảnh hưởng bởi tư tưởng dưỡng lão của Liêu tri phủ không, quan viên Ba Châu đều lười biếng, chuyện gì hoãn được thì hoàn, chuyện nào bỏ được thì bỏ, chuyện nào đùn đẩy được thì đùn đẩy. Điều này khiến chính sự ở Ba Châu rất trì trệ, bởi thế mới có chuyện Đồ bang chủ một tay che trời như thế.
Nếu nói có điểm nào hay ở chuyện này thì đó là tranh đấu quan trường ở Ba Châu cũng không gay gắt.
Bởi vậy hôm nay kiếm được tên culi như Lãnh Nghệ, mọi người tích cực tranh thủ, cũng là vì thính chất quan trường nơi này lười biếng, sóng yên biển lặng mà ra, chứ nếu ở nơi khác, người này can thiệp sự vụ người khác là tối kỵ.
Hình đồng tri nói: “Vốn Liêu tri phủ sớm có ý mời Lãnh đại nhân, nhưng đúng lúc xuân canh đại sự, lại nghe nói Lãnh đại nhân đã mặc thường phục xuống quê tìm hiểu dân tình nên gác lại. Lần này vừa vặn Lãnh đại nhân tới Ba Châu công vụ, nhất định phải giúp chúng tôi giải nguy cấp.”
“Hình đại nhân quá khen rồi.” Lãnh Nghệ vội khiêm tốn một câu:
Lỗ thông phán lên tiếng: “Vụ án thứ hai tạm thời có thể không cần để ý, trước tiên dồn sức vào vụ án đầu rồi thong thả tra sau. Đương nhiên, nếu Lãnh tri huyện có thể phá cả hai thì không thể tốt hơn.”
“Tất nhiên, ti chức dốc toàn lực.”
“Được, vậy thì bản phủ sai nha môn đưa quyển tông cho ngươi xem trước, chiều mai ta cùng Lãnh đại nhân tới thôn Nhị Tiến tra án.” Liêu tri phủ quyết định nhanh chóng:
Lỗ thông phán nghe Liêu tri phủ muốn đưa Lãnh Nghệ tới thôn phá án thì tích cực xung phong: “Đường xá xa xôi, ti chức đưa Lãnh đại nhân thay cho đại nhân vậy.”
Liêu tri phủ lắc đầu: “Đây là vụ án đầu tiên do Thẩm hình viên đốc thúc sau khi thành lập, nếu làm hỏng, thể diện mọi người đều khó coi. Bản phủ đích thân đi mới yên lòng.”
Ngày hôm sau từ sáng sớm Lãnh Nghệ đã tới hình phòng phủ nha, tư phòng chuẩn bị hai quyền tông của hai vụ án, còn dọn riêng một gian phòng cho Lãnh Nghệ yên tĩnh đọc quyển tông.
Quyển tông không ít, đặt biệt là vụ án cái chết Tô đại thiếu gia, tra rất kỹ, toàn bộ thôn dân đều bị tra hỏi. Tuyệt đại đa số toàn thứ linh tinh, chẳng liên quan gì tới vụ án.
Lãnh Nghệ chủ yếu xem thi cách, tức là báo cáo pháp y cổ đại, cùng với hình vẽ và ghi chép hiện trường, mấy thứ này khách quan hơn.
Hung khí chí mạng phát hiện ở hiện trường là một tảng đá cuội to bằng cái bát, thứ này được đặt trong phòng vật chứng ở nha môn, Lãnh Nghệ lập tức bảo thư lại mang tới.
Trên tảng đá này có dấu máu, có cả chút tóc dính vào, nhưng không dính dấu tay hung thủ vào vết máu, vậy là không cung cấp được manh mối gì.
Ở vụ án thê tử thôn dân Hách Vĩ bị giết, vết thương trên thân thể người chết rất lạ, có hình tam giác, loại vết thương này Lãnh Nghệ chưa bao giờ gặp qua, không biết là thứ hung khí gì tạo thành.
Buổi trưa Lãnh Nghệ dùng cơm ở nha môn, ăn xong cùng Liêu tri phủ tới thôn Nhị Tiến.
Thôn Nhị Tiến trực thuộc Ba Châu, cách phủ thành chưa tới 30 dặm, hai người cưỡi ngựa dẫn theo nha dịch, bộ khoái cùng với Hình đồng tri và Lỗ thông phán đi một canh giờ là tới thôn.
Đúng là một cái thôn nhỏ, nằm giữa hai ngọn núi, mấy chục hộ gia đình phân tán rải rác trên các mảnh ruộng nước lớn nhỏ, phong cảnh hữu tình. Nhưng Lãnh Nghệ có kinh nghiệm rồi, sơn thanh thủy tú so với thành thị náo nhiệt, sát cơ chả khác gì, thậm chí càng vắng vẻ, cái thôi thúc phạm tội càng lớn.
Đã có nha dịch vào thôn thông báo, lý trưởng trong thôn dẫn đội ngũ hương thân đứng đón ở cửa thôn.
Bình thường người ta gọi cửa thôn chỉ là một cách nói ước lệ, có thể chỉ là cái cây lớn nào đó cắm bia đá bên cạnh, ai cũng gọi đó cửa thôn. Nhưng đây là cửa thôn thật, bốn cái cột lớn cao tới cả trượng tạo thành cửa thôn với ba lối vào, mà lối đi giữa còn đủ cho hai cái xe ngựa tránh nhau, khí thế một thôn có hai tiến sĩ lộ rõ ra đó.
Liêu tri phủ nói với Thường lý trưởng: “Hôm nay bản phủ mời tới một cao nhân phá án, Lãnh đại nhân tri huyện Âm Lăng, nhất định sẽ phá được vụ án này… Tô lão thái gia đâu?”
Tô lão thái gia chính là vị kinh quan đã cáo lão, lần trước Liêu tri phủ tới, ông ta còn dẫn cả nhi tử tôn tử ra. Không ngờ lần này không tới, lòng Liêu tri phủ liền không vui.
Thường lý trưởng là ông già béo lùn, mắt tai mũi miệng như đều dồn cả vào giữa mặt, thoạt nhìn thì cảm thấy rất buồn cười: “Lão thái gia vì vụ án mãi không phá được, thương tâm giận dữ, nên bệnh nằm giường nhiều ngày. Người nhà ở bên giường hầu hạ, cho nên không tới.”
Liễu tri phủ ngọt nhạt: “Bệnh thì tất nhiên là không cần tới, lát nữa bản phủ tới nhà bái phỏng, Lãnh đại nhân còn có chuyện muốn hỏi họ. Giờ dẫn ta tới nơi xảy ra vụ án.”
Thường lý trưởng cũng biết tri phủ đại nhân không hài lòng rồi, vâng dạ dẫn họ tới nơi án mạng xảy ra, không nhiều lời.
Địa hình nơi này nhìn xa thì bằng phẳng, nhưng tương đối thôi, tới gần mới thấy khá mấp mô, nơi xảy ra vụ án là một cái ruộng ở chỗ thấp. Men theo bờ ruộng có con đường nhỏ, nơi xảy ra vụ án là bãi cỏ.
Lãnh Nghệ đứng đó phát hiện, chỉ nhìn thấy núi, còn chỗ khác không thấy.
Hỏi ra liền biết khi đó là buổi trưa, mấy đứa bé chơi đùa trong thôn phát hiện ra đầu tiên, thấy gáy nạn nhân bị đá đập nát, khi người lớn tới nơi thì đã chết rồi. Có điều khi người nha môn tới thì thi thể đã được đưa về Tô gia đại viện, cho nên vị trí thi thể do trẻ con và người Tô gia nói.
Lãnh Nghệ chỉ tin khi chính bản thân hỏi thôi, hỏi lý trưởng: “Ta có thể hỏi mấy đứa bé đầu tiên phát hiện thi thể chứ?”
“Đương nhiên là được, ngươi có thể hỏi bất kỳ ai.” Đây chính là nguyên nhân Liêu tri phủ đi theo, bằng không e là chỉ có Lãnh Nghệ với Lỗ thông phán, người ta sẽ gây khó dễ, vụ án này ông ta chỉ cần phá được, Tô gia không nể mặt, ông ta chẳng khách khí:
Thường lý trưởng vâng dạ, cho người gọi ngay mấy đứa bé tới.