Phần 222: Án mạng ở thôn Nhị Tiến!
Đến tối hôm đó Liêu tri phủ lại gửi thiếp mời Lãnh Nghệ, địa điểm là tửu lâu xa hoa khác ở Ba Châu, tham gia yến hội đều là quan viên liên quan tới hình danh như đồng tri, thông phán, hình phòng tư phòng.
Liêu tri phủ nâng chén rượu lên nói: “Chén đầu tiên là để cảm tạ cao chiêu của Lãnh đại nhân, giúp bản phủ phá vụ án lưu manh giết thê tử.”
Lãnh Nghệ nâng chén đáp lễ: “Đại nhân, hắn khai rồi à?”
“Đúng!” Liêu tri phủ vuốt râu cười khà khà: ” Dựa theo cách của ngươi, sau khi lấy thức ăn thừa ở bụng người chết đem so sánh thức ăn sót lại trên bàn, không khác chút nào. Tên đó liền cúi đầu thừa nhận nhất thời nóng giận ra tay giết thê tử. Vụ án phá nhanh gọn như thế chính là nhờ cao chiêu của Lãnh đại nhân! Các vị, chúng ta mời Lãnh đại nhân một chén.”
Tất cả cùng đứng dậy uống cạn.
Bữa tiệc hôm nay còn náo nhiệt hơn hôm qua, nhất là Lỗ thông phán, tên này lần trước Hoàng chuyển vận sứ tới, tỏ thái độ không hài lòng với Lãnh Nghệ, hắn cũng vào hùa. Bây giờ nhận ra Liêu tri phủ coi trọng Lãnh Nghệ tăng không giảm, lại chuyển sang niềm nở với y: “Liêu tri phủ cực kỳ tán thưởng bản lĩnh phá án của Lãnh đại nhân, nói rằng xưa nay chưa từng có. Chỗ huynh đệ cũng có một vụ án cũ khó giải quyết, muốn thỉnh giáo Lãnh đại nhân, không biết được không?”
Lãnh Nghệ cũng cười giả tạo một cách chân thành với hắn: “Lỗ đại nhân cứ nói.”
Liêu tri phủ đang cầm đũa định gặp thức ăn, nghe thế hưởng ứng ngay: “Đúng, đúng, tranh thủ cơ hội Lãnh đại nhân lên Ba Châu công vụ, thỉnh giáo nhiều vào, đây là cơ hội tốt cho mọi người, còn vụ án nào chưa phá cứ mang ra đi, đây là cơ hội nâng cao chính tích đấy.”
Nói vậy không phải làm khó, mà thực ra là giúp Lãnh Nghệ, ông ta thừa biết y không giỏi gây dựng quan hệ trên quan trường, chuyện y tới nha môn làm việc bất lợi, ông ta biết chứ, chỉ là không muốn trực tiếp lên tiếng. Nếu mà Lãnh Nghệ có quan hệ tốt ở phủ nha, ắt có người giúp y. Ít nhất kẻ muốn làm khó phải cân nhắc.
Lỗ thông phán sợ bị người khác tranh mất phần, nói ngay: “Vụ án này khó lắm, đã treo mấy tháng rồi… là thế này, Đồ bang chủ của thuyền bang bị ám sát, tri phủ đại nhân nghi hộ vệ thiếp thân gây ra, nhưng thẩm vấn không có kết quả. Vì những người đó đều ở cùng nhau, làm chứng cho nhau không làm, mà người khác thì cách trăm bước, không thể giết người.”
Ba Châu có hai vị đồng tri, một quản tiền lương họ Đồng, một quản hình danh, vị này họ Hình. Hình đồng tri lắc đầu: “Không phải ta coi thường Lãnh đại nhân, nhưng vụ án này đúng là không cách nào phá được, trước mặt bao người Đồ bang chủ đột nhiên nổ tung đầu, đến cả hung khí gây án là gì còn không rõ.”
Lỗ thông phán thở dài: “Ti chức biết thế, nhưng Hoàng chuyển vận sứ và Đồ bang chủ quan hệ mật thiết, lần trước tới Ba Châu công cán còn ở tại Đồ phủ, ông ấy nhiều lần hạ công văn đốc thúc. Ti chức sứt đầu mẻ trán mà không biết làm sao, không phải muốn làm khó Lãnh đại nhân.”
Kẻ giết người ngồi ngay đây, chính y chứ ai, Lãnh Nghệ muốn giữ danh tiếng của mình thì chỉ có cách tự thú, vội đứng lên nói: “Có vài vụ án đúng là không cách nào phá giải, chỉ thần tiên mới có biện pháp, phàm phu tục tử chúng ta thì chịu rồi. Khi Đồ bang chủ bị ám sát, ti chức vẫn còn ở Ba Châu, lúc đó không lượng sức mình suy đoán một phen xem hung thủ làm thế nào, ài, rốt cuộc đúng là không biết lượng sức mình.”
Mọi người đều cười ha hả, thực ra như vậy ai nấy mới yên lòng, Lãnh Nghệ cũng chỉ là giỏi phá án hơn người khác một chút rồi cộng thêm chút may mắn thôi, chứ nếu án gì y cũng phá nổi thì mấy vị ở đây mới là người cần đề phòng y, chẳng may mấy chuyện bất pháp bị y nhìn thì có mà chết.
Hình đồng tri lại nói: “Còn vụ án do Thẩm hình viện đốc thúc có thể nhờ Lãnh đại nhân góp ý.”
Lãnh Nghệ học lịch sử pháp chế, đương nhiên biết Thẩm hình viện là cơ quan do Tống thái tông lập ra, vì phân tán một phần chức quyền của cơ quan Trung Ương, tăng quyền lực cho hoàng đế. Mà cơ cấu tư pháp tối cao mới thành lập này chủ yếu phụ trách công tác thẩm hạch án tử hình, nói cách khác, các vụ án tử hình do Đại lý tử thẩm hạch phải báo cho Thẩm hình viện phúc tra, sau đó mới báo lên hoàng đế phê chuẩn.
Liêu tri phủ gật gù: “Vụ án đó tuy khó, nhưng không hoang đường như cái chết của Đồ bang chủ, nếu Lãnh đại nhân phá được thì đúng là giúp bản phủ một việc lớn.”
“Đại nhân cứ nói, ti chức tận lực.” Nghe tới án khó là Lãnh Nghệ hứng thú rồi:
“Ừm!” Liêu tri phủ nhớ lại: ” Chuyện là thế này, thời gian Tết Xuân, bản phủ có xuống một cái thôn, gọi là thôn Nhị Tiến, vì thôn này xuất hiện hai vị tiến sĩ bản triều. Thôn này nhân khẩu không nhiều, vậy mà trong ba ngày xảy ra liên tục hai vụ án mạng. Vu thứ nhất là vào ngày 10 tháng 1, trong thôn có đại hộ họ Tô, đích tôn bị giết. Ba ngày sau, Hạ thị thê tử một thôn dân họ Hách bị giết tại nhà, đầu bị chọc mấy lỗ, chết rất thảm.”
Lãnh Nghệ chắp tay hỏi: “Đại nhân, sao Thẩm hình viện lại đốc thúc hai vụ án này?”
“Chỉ có vụ án của đại thiếu gia là do Thẩm hình viện đốc thúc. Vì Tô lão thái gia trước khi cáo lão hoàn hương làm ở đại lý tự, tuy không phải là quan lớn, nhưng Tô lão thái gia và Nhị nhi tử đều là tiến sĩ, đây là điều cực hiếm có, cũng đáng được tán dương, nên quan phủ mới sửa thôn thành thôn Nhị Tiến.”
“Đồng thời Tô lão thái gia rất được tôn kính, quan hệ rộng. Nhi tử của ông ta tuy chỉ là một tá quan ở lễ bộ, nhưng thẩm hình sứ Thẩm đại nhân của Thẩm hình viên là đồng nghiệp cũ của Tô lão thái gia. Thêm vào quan mới nhậm chức, muốn làm ra thành tích, vì thế báo lên hoàng đế, hoàng đế phê Thẩm hình viện châm chước mà làm. Thẩm hình sứ hạ công văn nghiêm khắc, nói vụ án này khiến người nghe khiếp hãi, lệnh Ba Châu phải phá an trong vòng một tháng.” Liêu tri phủ giải thích:
Lãnh Nghệ ồ một tiếng, coi như đã hiểu, không phải vụ án tính chất nghiêm trọng, mà là do quan hệ bên trên ép xuống.