Phần 218: Bộ mặt thật!
“Nàng trông nó, ta vào xem.” Lãnh Nghệ nhón chân đi vào, chỉ thấy Tiết Tứ Nương toàn thân trần truồng cưỡi lên người Lão Lưu Đầu, hai tay bóp cổ ông ta, hai tay Lão Lưu Đầu bị trói, y quát lớn: ” Buông tay.”
Thấy Lãnh Nghệ đi vào, Tiết Tử Nương ré lên một tiếng, xoay người lăn sang bên, lấy quần áo che người, đỏ mặt lắp bắp: “Ngươi, ngươi, làm sao?”
Lãnh Nghệ không thèm để ý thân thể mơn mởn chưa che chắn hết đó, chạy tới kiểm tra Lão Lưu đầu, thấy đã hết thở, thân thể vẫn còn ấm, lập tức làm động tác ép ngực trợ tim, quát Tiết Tứ Nương: “Mau, thổi hơi vào miệng ông ấy.”
“Ta… Ta mặc y phục.” Tiết Tứ Nương hoảng loạn mặc quần áo vào, song lúng túng không biết làm sao:
“Nhanh!” Lãnh Nghệ giật khăn che mặt của Tiết Tứ Nương, để lộ ra khuôn mặt xinh xắn, chỉ là má đầy chữ xăm. Y chẳng ngạc nhiên, kéo khăn che mặt Lão Lưu Đầu, cũng toàn chữ xăm. Chỉ đạo nàng làm hô hấp nhân tạo.
Lát sau Hà Hắc Kiểm và Lỗ đại tẩu chạy vào, nhìn cảnh này thì hết sức kinh ngạc, không sao lý giải được.
Nỗ lực không uổng phí, mất chừng một tuần hương, Lão Lưu Đầu bắt đầu thở, tim cũng đập lại, Tiết Tứ Nương sợ hãi tới đờ người.
Lão Lưu Đầu mơ hồ tỉnh lại, đến khi nhìn rõ khung cảnh trước mắt, giật nảy mình nhổm người lên: “Con tiện nhân, ngươi muốn giết ta…”
“Không, không phải…”
“Ngươi, ngươi nói dùng cách này rất thích, ta tin ngươi, vậy mà ngươi lợi dụng muốn bóp chết ta.”
“Không phải, ta không biết.”
“Đừng chối.” Lãnh Nghệ đã vội vàng trở về đây tất nhiên đã đoán ra hung thủ: ” Hôm qua ngươi cũng dùng cách này giết Hà Nhị Ngưu, loại phương pháp tìm khoái cảm trong mép bờ sinh tử này có lẽ các ngươi từng chơi rồi, cho nên trên cổ Hà Nhị Ngưu để lại vết bóp. Ngươi dẫn hắn tới sơn động kia, hẳn ngươi phát hiện nó từ trước, ngươi biết trong đó có khí độc làm người ta ngạt thở, ngươi bảo Hà Nhị Ngưu theo ngươi về, lát sau một mình lén ra đó đợi ngươi. Kết quả hắn vào sơn động đợi liền bị ngạt thở mà chết. Do cổ hắn có dấu vết từ trước, ai cũng nghĩ hắn bị bóp cổ chết lúc đó. Thế nên tất cả mới đều có chứng cứ ngoại phạm.”
Trong hang động lặng ngắt như tờ, diễn biến quá nhanh, Lãnh Nghệ bỗng dưng chạy về, sau đó lại kết tội Tiết Tứ Nương giết người, không ai theo kịp lối tư duy của y.
Hà Hắc Kiểm lần đầu nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Tiết Tứ Nương, kể cả mặt nàng có chữ xăm cũng không ảnh hưởng quá nhiều, làn da trắng trẻo, ngũ quan thanh tú đó luôn khiến nam nhân có ấn tượng sai, hắn cũng nửa tin nửa ngờ: “Ta và ngươi đều vào sơn động đó mà có sao đâu?”
Lãnh Nghệ giải thích: “Vì chướng khí đã tiêu tán bớt rồi, tảng đá che cửa hang mở ra đã cả một đêm, có gió lùa vào hiển nhiên không thể bằng lúc đó Hà Nhị Ngưu mới mở cửa hang ra chui vào đợi. Khi chúng ta vào là sau hắn mấy canh giờ, đầu óc ta còn váng vất, nói gì tới lúc Hà Nhị Ngưu đi vào.”
“Con dâm phụ này, ngươi, ngươi giết đệ đệ ta…” Hà Hắc Kiểm đã hiểu, lửa giận bùng lên, hét lớn xông tới:
“Đợi đã.” Lão Nghệ nắm cổ tay Hà Hắc Kiểm, bẻ ngoặt ra sau, khiến hắn vơi cái đầu nóng, quay sang Tiết Tứ Nương: ” Ta chỉ không hiểu, ngươi giết Ngưu Nhị vì cái gì? Rồi vì sao giết cả Đạt Mã Dát và Lão Lưu Đầu?”
Đám người khiếp hãi, Lão Lưu Đầu lùi lại như tránh rắn độc: “Ả giết Đạt Mã Dát sao?”
Tiết Tứ Nương hoảng loạn nói: “Ta, ta không giết hắn, hắn theo Hà Hắc Kiểm đi báo án, ta ở trong sơn động làm sao giết được?”
“Có biết vì sao bọn ta về nhanh thế không, chính là dùng cách của ngươi đấy.” Lãnh Nghệ đẩy Hà Hắc Kiểm về phía Lỗ đại tẩu: ” Hai người có biết số mũi tên của mình không?”
“Tất nhiên, có người dùng cung nào không luôn nắm được số mũi tên mình đang có chứ.” Lỗ đại tẩu đáp: ” Mỗi ống 15 mũi, tổng cộng 30 mũi tên.”
“Vậy thì đến lại xem có đúng không?”
Hai người vội đêm số tên của mình, kết quả là thiếu một mũi tên.
“Mũi tên đó là để giết Đạt Mã Dát đấy.” Lãnh Nghệ nói tới đây thì bản thân cũng lờ mờ hiểu ra điều gì rồi: ” Cô ta lấy cớ dẫn nhi tử đi dắp người tuyết, sau đó là bảo nó ở đó, bản thân đi chặt trúc, leo qua bên kia, dùng cung tên lấy trộm bắn chết Đạt Mã Dát ở khoảng cách gần, ta thấy dấu chân rồi… À không, ngươi không chỉ muốn giết một người mà muốn giết cả Hà Hắc Kiểm, chỉ là hắn quen với tiêng dây cung bật, nghe một cái là chạy rồi, mà ngươi thì không giỏi bắn cung nên không thể bắn xa được.”
Lão Lưu Đầu quát lên: “Vì sao ngươi muốn giết bọn ta?”
“Còn tại sao nữa.” Lãnh Nghệ thở dài, bốn chữ đi đầy sung quân là quá rõ ràng rồi: ” Ba người các ngươi đều là phạm nhân trốn từ trong sở lưu phóng ra đúng không?”
“Mẹ, mẹ!” Trư Vĩ Ba không biết có phải có linh cảm gì không, đúng lúc này chạy về, nhào vào lòng Tiết Tứ Nương:
Có đứa bé ở đây, những người khác cũng chùn lại phần nào, Lãnh Nghệ nghĩ lại toàn bộ chuyện xảy ra từ đầu tới giờ, hỏi: “Hà Nhị Ngưu biết phải không? Hắn uy hiếp ngươi nghe lời hắn?”
Tiết Tứ Nương ôm nhi tử, khóc nức nở, đứa bé chẳng biết gì khóc càng to, cảnh đó làm người ta nát lòng.
Hà Hắc Kiểm lắp bắp: “Làm gì có chuyện đó, Nhị Ngưu hiền lắm, nhất định là tại ả…”
“Có!” Tiết Tứ Nương uất ức hét lên cắt lời: ” Hắn uy hiếp ta phải thỏa mãn hắn, nếu không sẽ đi tố cáo, ta đành nghe theo tương kế tựu kế khiến hắn si mê ta. Sau đó ngươi nhòm ngó, lại định giật khăn của ta, tợ sợ ngươi cũng biết, nên không ngừng chia rẽ huynh đệ ngươi. Ta không muốn giết ai cả, ta chỉ muốn ở đây, cách xa tất cả, không ai biết tới… Vì sao, vì sao ta trốn tới đây rồi, lại không chịu buông tha cho ta, ta chỉ muốn hai mẹ con ta sống lặng lẽ ở đây tới cuối đời thôi mà…”
Tiếng gào khóc xé lòng ấy khiến không ai biết nói gì, chuyện sau đó dễ đoán, nếu tố cáo lên nha môn, người quan nha tới, thân phận họ sẽ bị bại lộ. Lúc đó hậu quả là gì?