Phần 217: Vượt qua lạch trời!
Trời tối dần, không khí trong hang động rất trầm lắng, chẳng ai nói chuyện gì với nhau nữa, Trác Xảo Nương suốt cả ngày như có tâm sự, nhỏ giọng hỏi Lãnh Nghệ: “Quan nhân, chúng ta cứ phải ở đây đợi người nha môn tới à?”
Từ nơi này tới huyện thành Âm Lăng mất hai ngày, đi về là bốn ngày, Lãnh Nghệ không muôn chôn chân ở đây, nhưng không còn cách nào: “Ừ, đợi họ về chúng ta mới đi nơi khác… Nàng làm sao vậy?”
Trác Xảo Nương cúi đầu không nói thêm nữa.
Lãnh Nghệ ôn tổn hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì? Nàng biết không giấu được ta mà.”
Trác Xảo Nương ngập ngừng mãi mới lí nhí: “Quan nhân, thiếp, thiếp là người bất tường.”
Lãnh Nghệ giật bắn mình, lời này rất không hay, không tùy ý nói ra được đâu. “Người bất tường” là kẻ luôn mang tới xui xẻo, trong xã hội phong kiến lạc hậu ai bị đóng cái dấu này lên người chịu sự xa lánh, ghẻ lạnh, thậm chí giết chết, cực kỳ nghiêm trọng. Chỉ cần là có chút nghi ngờ thôi, sau này xung quanh xảy ra chuyện gì không may, người đó sẽ bị đổ lỗi. Sao Xảo Nương lại sinh ra ý nghĩ đó, Lãnh Nghệ vội ôm vai nàng nói nhỏ: ” Đừng nghĩ linh tinh, tuyệt đối không phải như thế.”
Trác Xảo Nương sao không biết, nên nàng cũng không dám để người khác nghe thấy, thủ thỉ trong sợ hãi: “Thiếp nói thật đấy, chàng thì gặp bao nhiêu chuyện không may, thuế bị mất, trong nha môn có người chết, rồi lần trước chúng ta vào ngôi chùa kia, tức thì có mấy người chết. Sau đó tới Ba Châu, một đám người nọ bắt cóc thiếp, chẳng bao lâu chúng đều chết hết. Mua một nha hoàn về, tưởng cứu nó, thiếp lại phạm sai lầm suýt giết chết nó, may mà quan nhân bỏ bao nhiêu tiền ra mới giữ được mạng, trên đường đi về qua dịch trạm lại có người chết…”
Lãnh Nghệ toát mồ hôi hột, rốt cuộc cũng có người nhận ra chuyện bất thường xảy ra quanh mình rồi, chỉ không ngờ là Xảo Nương lại nhận vào bản thân, cần phải đuổi ngay ý nghĩ đó ra khỏi đầu nàng: “Nói bậy, làm gì có chuyện đó, chỉ là trùng hợp thôi, những lần đó ta đều đi cùng nàng, chẳng hóa ta cũng là…”
“Không!” Trác Xảo Nương sợ hãi bịt ngay miệng Lãnh Nghệ lại, không để y nói ra lời kia: ” Không phải đâu, chắc chắn là không phải.”
Tiếng kêu vừa rồi của nàng hơi lớn, làm người trong hang đều quay đầu nhìn sang, thấy phu thê họ thân mật, liền quay đi chỗ khác.
Lãnh Nghệ hôn nhẹ lên tay Trác Xảo Nương, xoa xoa vai nàng: “Sau này không được phép nghĩ như vậy nữa, nếu không ta sẽ giận đấy, chỉ là trùng hợp…”
Nao ngờ đúng lúc này có người chạy vào, không phải người của nha môn, mà là Hà Hắc Kiểm, mồ hôi đầm đìa, dáng vẻ hoảng loạn: “Tên Thổ Phồn chết rồi, chết rồi.”
Người trong hang đều chấn động đứng cả dậy, Trác Xảo Nương run bắn người, Lão Lưu Đầu hỏi vội: “Các ngươi đi báo án, sao lại chết?”
“Bọn ta… Bọn ta bị tập kích trên đường, có người nấp trong rừng cây bắn lén bọn ta. Trúng, trúng ngay trán Đạt Mã Dát, may, may ta rất quen thuộc tiếng dây cung nên thoát được… Ta chạy, chạy về…” Hà Hắc Kiếm thở dốc ngồi phệt xuống đất: ” Chắc, chắc là bọn cường đạo truy đuổi hắn lúc trước đấy.”
Lãnh Nghệ nắm tay Trác Xảo Nương đi tới: “Đi, tới đó xem sao… Ngươi dẫn đường cho ta.”
“Không, không, ta không đi.” Hà Hắc Kiểm xua tay liên hồi: ” Lỡ chẳng may đám cường đạo đó còn ở trong rừng, không phải chúng ta chết thảm à?”
“Ngươi không đi thì ai biết nơi đó ở đâu, lỡ có cường đạo tới thì biết mà đề phòng, hơn nữa chưa biết ngươi nói thật hay nói dối, có khi ngươi giết hắn rồi giá họa cho người khác thì thế nào?” Lãnh Nghệ nghiêm giọng: ” Hai người có tranh chấp, người khác hoàn toàn có thể nghi ngờ điều này đúng không?”
Những người khác đều lên tiếng phụ họa, Hà Hắc Kiểm không còn cách nào, cắn răng nói: “Được ta đi.”
Tiết Tứ Nương nói ngay: “Ta không đi đâu, để trẻ con thấy không hay.”
Lão Lưu Đầu cũng nói: “Ta đi cũng chẳng ích gì, còn chậm chân mọi người.”
Thế là Lãnh Nghệ, Trác Xảo Nương, Hà Hắc Kiểm, Lỗ đại tẩu cầm theo đuốc rời sơn động. Sườn bên này của vách núi dốc chỉ thoai thoải, phu thê Hà Hắc Kiểm thông thạo nơi này, đi đêm không thành vấn đề, bọn họ nhanh chóng xuống vách đá, lại đi lên vách núi.
Lãnh Nghệ ngẩng đầu nhìn một hồi, lấy làm lạ: “Hình như là ở đối diện sơn động chúng ta ở?”
Hà Hắc Kiểm đáp: “Đúng thế, từ đây xuống núi, đường sẽ gần hơn.”
Bọn họ đi chừng một tuần hương thì tới nơi Đạt Mã Dát bị bắn chết, thi thể nằm ngửa trên mặt đất, trán trúng tên. Kiểm tra thân thể, bao châu báu kia chưa mất.
Lãnh Nghệ lấy bao châu báu đó cho vào lòng, giơ đuốc lên soi xung quanh, trong khu rừng các thi thể mấy bước chân phát hiện những dấu chân hỗn loạn. Nhưng dấu chân này hiển nhiên là đã bị ngụy trang, kiểu như dùng giày cỏ buộc ở dưới già, nên dấu vết lớn, lại nhìn không ra đặc điểm gì.
Những dấu chân này dẫn tới vách núi, mà đối diện với vách núi này chính là vách núi bọn họ đang ở, sơn động chỉ cách vài trượng, hai mép vách núi mọc rất nhiều trúc và cây thông.
Lẽ nào…
Lãnh Nghệ thầm kêu không xong rồi, xoay người chạy, nhưng chạy được mấy bước liền quay lại vách núi, chọn một gốc cây trúc mọc hướng về vách núi đối diện, rút dao ra chặt. Rào, cây trúc đổ xuống, vừa vặn bắc ngang qua vách núi, dẫm thử vài cái, rất chắc chắn, leo qua không gãy nổi.
“Ta phải về sơn động ngay, nếu không Lão Lưu Đầu sẽ gặp nguy hiểm, mọi người đi theo lối cũ đi.” Nói xong Lãnh Nghệ nắm thân trúc, treo ngược người, nhanh chóng bò qua:
“Đợi thiếp với!” Trác Xảo Nương vậy mà không nghe lời y về theo lối cũ, cũng học Lãnh Nghệ đảo ngược người leo sang:
Lãnh Nghệ leo thì chẳng thấy sao, y tự tin lắm, đến khi thấy Trảo Xảo Nương leo thì sợ tới tay đấm mồ hôi. Không ngờ Trác Xảo Nương còn nhanh hơn y, nàng nhỏ nhắn, tay chân linh hoạt, khoảng cách gần hai mét với nàng mà nói như trong khoảnh khoắc. Lên tới bờ đối diện còn hưng phấn, nha đầu này leo núi một lần mà nghiện cảm giác kích thích đó rồi.
Phía bên kia Hà Hắc Kiểm cũng học họ leo sang, Lãnh Nghệ không đợi nữa kéo Trác Xảo Nương chạy về sơn động, ở ngoài cổng, thấy Trư Vĩ Ba lủi thủi ngồi đó một mình đắp tuyết chơi, mà trong sơn động mơ hồ truyền ra tiếng thở dốc.