Phần 212: Người Thổ Phồn!
Không dưng ở đâu ra giữa đồng không mông quạnh lại có một người xuất hiện, thế rồi người đó tới trước mặt mình ngã xuống như cây bị đốn gốc, ai mà không sợ? Tiết Tứ Nương hét lên, nấp sau lưng Hà Nhị Ngưu.
Hà Nhị Ngưu cẩn thận đi tới đá khẽ người kia: “Này, ngươi làm sao thế? Chết chưa?”
Người kia hơi nhấc đầu lên, mắt nửa nhắm nửa mở thều thào: “Đói… Ăn… Cho ta ăn.”
Nghe giọng không giống người Đại Tống, tướng mạo cũng không giống, Hà Nhị Ngưu bảo với Tiết Tứ Nương: “Hình như là người Thổ Phồn.”
“Ừ, kệ hắn, có khi là người xấu đấy, chúng ta về thôi.” Tiết Tứ Nương kéo tay Hà Nhị Ngưu muốn đi:
“Không!” Hà Nhị Ngưu lắc đầu, ngồi xuống dễ dàng nhắc một đại hán to lớn chẳng kém mình lên vai: ” Để hắn ở đây hắn sẽ chết.”
Tiết Tử Nương chỉ biết thở dài, người này lòng dạ quá tốt, sớm muộn cũng gặp thiệt thòi, không phải là người có thể dựa vào lâu dài.
Trư Vĩ Ba đắp xong người tuyết rồi, đang nhón chân ngóng mẹ và Nhị thúc về, nhác thấy họ, reo hò chạy tới: “Mẹ! Nhị Thúc! Mắt và mũi người tuyết đâu?”
Hà Nhị Ngưu nào nhớ chuyện đó, thấy trên cổ người Thổ Phồn đeo xâu đá nhiều màu, liền tháo ra, giật đứt thừng, lấy hai cục đá đỏ rực gắn lên đầu người tuyết làm mắt.
Trư Vĩ Ba sung sướng vỗ tay reo hò.
Tiết Tử Nương ngắm nghía cục đá đẹp đẽ kia: “Đây có phải là bảo thạch không nhỉ?”
“Thế này mà cũng là bảo thạch à? Ai lại đeo lên cổ thế này, có khi hắn nhặt ở khe núi nào đó thấy đẹp đeo lên cổ thôi, nàng thích lần khác ta nhặt cho, mấy thứ này thi thoảng ta vẫn gặp.” Hà Nhị Ngưu không nói khoác, cái thứ này hắn từng thấy rồi, không buồn nhặt thôi:
Thế là Tiết Tứ Nương lấy mấy cục đá xanh đỏ gắn hết lên đầu người tuyết làm mắt, mũi, mồm.
Trư Vĩ Ba vui lắm, nhảy nhót xung quanh, nó thấy một viên đá lệch, còn gắn lại cho thật ngay ngắn mới hài lòng.
Tiết Tứ Nương gọi: “Chúng ta về thôi.”
“Không, con muốn đánh trận tuyết!” Trư Vĩ Ba nhặt một nắm tuyết lên ném về phía mẹ mình:
Tiết Tứ Nương cúi xuống, nắm tuyết bay đi, trúng cành cây cong queo đằng sau, giọng chuyển sang nghiêm khắc: “Theo mẹ về.”
“Dạ!” Trư Vĩ Ba ỉu xìu, thấy viên đá đỏ rất đẹp sót lại trên mặt đất liền cầm lấy, tay kia nắm tay mẹ đi về sơn động:
Hà Hắc Kiểm đang xẻ thịt sói, thấy đệ đệ vác một đại hán trên vai liền đi tới: “Ai thế? Làm sao vậy?”
“Hình như là người Thổ Phồn, đói quá nên lả đi ấy mà.” Hà Nhị Ngưu đặt người đó xuống bên đống lửa:
Thế nào mà lại có thêm người nữa chứ, Lãnh Nghệ nhớ người ta nói ở đây trăm dặm không bóng người mà, gặp hai phu thê thợ săn kia đã là tình cờ lắm rồi, vậy mà người mỗi lúc một đông hơn. Bây giờ cả người Thổ Phồn cũng có luôn, đúng là làm người ta câm nín.
Có câu nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, phải chăng bây giờ nên thêm câu, nơi hoang vu nhất là nơi dễ có những cuộc hội ngộ nhất không?
Đột nhiên người Thổ Phồn giống như đang hôn mê kia ngẩng đầu lên, mũi hít hít, sau đó mắt mở choàng ra, nhìn thấy đống thịt sói ở bên đống lửa chưa nướng, chẳng biết sức lực ở đâu ra nhào tới vơ một miếng nhét ngay vào mồm, nhai nhồm nhoàm, phát ra tiếng kêu như thú dữ. Trác Xảo Nương đang thái thịt gần đó sợ hãi chạy tới bên Lãnh Nghệ.
Người đó gần như chẳng nhai, nuốt trợn nuốt trạo, lại lấy miếng thịt khác, Lãnh Nghệ ngăn cản: “Đừng ăn vội như thế, chết đấy.”
“Cút!”
Một cú đấm giáng thẳng vào ngực Lãnh Nghệ, Lãnh Nghệ hoàn toàn bất ngờ, trúng đòn lảo đảo, mặc dù cách áo giáp phòng đạn, y vẫn cảm thụ được sức lực rất mạnh, nhất thời tức ngực khó thở. Đây là cú đấm do người sắp chết đói trong trạng thái mất lý trí tung ra, vượt quá cả sức lực bình thường, rất hãi người.
Người Thổ Phồn cảm giác như đấm vào tảng đá, tức thì ôm tay la hét.
Lãnh Nghệ biết hắn đói tới điên rồi nên không giận mà còn kiên nhẫn nói: “Ngươi không thể ăn như thế được, dạ dày không chịu nổi đâu, sẽ chết đấy.”
Người Thổ Phồn hẳn là bị đau nên tỉnh táo hơn, thêm vào xung quanh đông người nên không dám dùng bạo lực, van nài: “Ta đói quá, cho ta cái gì ăn đi.”
Lãnh Nghệ nhận lấy dao trong tay Trác Xảo Nương, cắt thịt sói chín dở đang nướng ra thành những miếng nhỏ, đưa cho hắn: “Ăn chậm, nhai kỹ, ăn tạm thế này thôi, đợi dạ dày quen rồi sẽ cho ngươi ăn tiếp, không cần vội, ở đây vẫn còn.”
Người Thổ Phồn chẳng nghe vào tai, nhoắng cái đã ăn hết, lại nhìn Lãnh Nghệ. Lãnh Nghệ đã nói một lần rồi, không lặp lại nữa, quay sang xem Trác Xảo Nương xiên thịt chuẩn bị nướng, nàng mang theo ít muối đấy, nhưng không đủ cho chừng này người ăn nên không mang ra.
Hà Hắc Kiểm xẻ thịt xong, chùi tay hỏi: “Này, ngươi là ai, tới đây làm gì?”
Người Thổ Phồn chỉ hau háu nhìn thịt, không nhìn hắn: “Ta là Đạt Mã Dát, thương nhân Thổ Phồn, tới bên này làm ăn, gặp phải cường đạo nên bỏ chạy rồi lạc đường tới đây, các ngươi là ai?”
Hà Hắc Kiểm giới thiệu từng người.
Đạt Mã Dát qua lại hai vùng làm ăn, không chỉ biết tiếng Hán, còn biết lễ tiết của người Hán, chắp tay nói: “Đa tạ, ta nhất định báo đáp mọi người, ta có rất nhiều châu báu, cửu nhãn thạch, san hô đỏ, miêu nhãn thạch, cái nào cũng trị giá mấy chục lương… Hả đâu rồi? Sao thế này?”
Hắn sờ tới cổ thì cổ trống không, đứng bật dậy la lên thảng thốt, quay sang Hà Nhị Ngưu: “Châu báu của ta đâu?”
Hà Nhị Ngưu trao đổi ánh mắt với Tiết Tứ Nương, mấy cục đá đó không ngờ là bảo bối thật: “Làm sao ta biết.”
“Nói láo, ta luôn đeo trên cổ, lúc nãy vẫn còn, chỉ có ngươi thôi, ngươi trộm đồ của ta, ta giết ngươi.” Người Thổ Phồn gào lên đấm vào mặt Ngưu Nhị:
Ngưu Nhị trúng đòn mà trơ như đá, vung nắm tay đấm trả, bốp, một cú đã làm máu mũi Đạt Mã Dát chảy ròng ròng, hắn nổi điên lao vào đấm đá tưng bừng. Ba nam nhân khác trong động không khuyên can, ba nữ nhân không dám tới, chỉ có đứa bé khóc hu hu.