Phần 210: Gặp gỡ chốn hoang vu! (2)
Lão Lưu Đầu nhìn ba con sói trắng lớn ném trên mặt đất thì tán thưởng: “Hà Hắc Kiểm, phu thê ngươi giỏi thật đấy, liền một lần săn ba con sói lớn thế này.”
“Hai trong số đó do Lãnh huynh đệ giết, hơn nữa không phải dùng cung tên mà là dùng phi đao bắn xuyên họng nó, da nguyên vẹn luôn.” Hà Hắc Kiểm tán thưởng ở chỗ phi đao bắn ở khoảng cách gần phải là người bình tĩnh lắm mới làm được:
Lão Lưu Đầu nhìn Lãnh Nghệ thêm vài phần kính sợ: “Té ra Lãnh huynh đệ là cao thủ võ công.”
Lãnh Nghệ cười cho qua, không nói tới vấn đề này: “Nghe nói ba vị chuẩn bị ở lại nơi này à?”
“Đúng thế.” Lão Lưu Đầu thở dài bất đắc dĩ: ” Hết cách, ở quê nhà không sống được phải chạy nạn tới đây, chuẩn bị khai hoang ở nơi này.”
“Ta chỉ nghe nói chạy nạn tới chỗ giàu có như Giang Nam, chưa bao giờ nghe nói có người chạy tới nơi nghèo khó như huyện Âm Lăng này. Ba vị có phải lạc đường không?”
“Nếu là chạy nạn xin ăn thì đúng là chạy tới vùng Giang Nam là tốt nhất, tới nơi đó thì tốt quả rồi. Nhưng mà bọn ta không muốn đi ăn xin, bọn ta muốn bằng vào đôi tay vất vả nuôi bản thân… Đúng không? Tiết Tứ Nương?”
Tiết Tứ Nương thỏ thẻ nói: “Vâng, quê bị lũ lớn, bị nhấn chím rồi, hết còn cách nào sống được nữa, đành chạy nạn.”
Lãnh Nghệ lại nói: “Chỉ cần ruộng đất còn, khai xuân vẫn có thể cày cấy mà.”
Tiết Tứ Nương lắc đầu: “Chỉ là ruộng đất bị lũ cuốn trôi rồi.”
“Ồ, thế thì cũng phải.” Lãnh Nghệ gật gù, y chẳng tin lời hai người này, nhiều thứ đáng ngờ như thế bệnh nghề nghiệp của y không kìm được mà phát tác: ” Có điều nếu khai hoang, giờ mới là đầu xuân, phải đợi nửa năm mới có thu hoạch. Hơn nữa khai hoang làm ruộng chỉ e mấy năm đầu thu hoạch không tốt, chẳng bằng ở nhà khôi phục ruộng bị hủy, không phải tốt hơn đi khai hoang à?”
Tiết Tứ Nương luống cuống không biết trả lời ra sao.
Hà Hắc Kiểm nói vào: “Lãnh huynh đệ, bọn họ thích khai hoang cứ để họ khai hoang đi, làm như tri huyện đại lão gia tra án ấy.”
Lãnh Nghệ bật cười, tự trách: “Nói phải, tại thói xấu của ta, ha ha, cáo lỗi, cáo lỗi.”
Hà Hắc Kiếm trưng cầu ý Lãnh Nghệ: “Trận tuyết này xem ra còn lâu đấy, chúng ta cần phải chuẩn bị đầy đủ lương thực mới được. Giờ có ba con sói cũng đủ ăn một thời gian, giờ xẻ thịt một con trước, thế nào?”
Mọi người đều tán đồng, có thịt tươi để ăn, còn mong gì nữa, Trác Xảo Nương và Tiết Tứ Nương đi giúp đỡ.
Hà Hắc Kiểm lột da rất thuần thục, chỉ là làm việc chẳng chuyên tâm, mắt cứ nhìn Tiết Tư Nương, nhất là mông nàng, tất nhiên rồi, người ta che mặt mà, sao nhìn mặt được.
Lãnh Nghệ thấy Lão Lưu Đầu chẳng phản ứng gì với dáng vẻ Trư Bát Giới của Hà Hắc Kiểm mới hiểu ra: “Mọi người không phải là một nhà hả?”
Lão Lưu Đầu vội nói: “Không phải! Không phải! Bọn ta vốn không quen nhau, gặp được trên đường chạy nạn thôi.”
“À, ra vậy.” Lãnh Nghệ nhìn đứa bé đang đứng sau lưng Tiết Tứ Nương mút ngón tay nhìn người ta xẻ thịt sói: ” Cháu tên là gì?”
Đứa bé có vẻ không quá sợ người lạ: “Trư Vĩ Ba ạ.”
Lãnh Nghệ bật cười: “Tên hay lắm.”
Đứa bé làm sao biết tên hay hay dở, hoạt bát kể: “Cha cháu đặt tên đấy, cha cháu họ Chu, cháu thích theo sau lưng cha, cha cháu nói cháu là cái đuôi nhỏ, nên gọi cháu là Trư Vĩ Ba.”
“Thế cha cháu đâu?”
“Chết rồi ạ.”
“À, xin lỗi.”
Tiết Tử Nương quay lại nói với đứa bé: “Con ra cửa động đắp ngươi tuyết đi, đừng quấy rầy mọi người.”
Đứa bé không nghĩ gì, được cho đi chơi là chạy ngay.
“Ở cổng thôi, đừng đi xa.”
“Dạ.”
Hà Hắc Kiểm tỏ ra ân cần: “Ra cha đứa bé chết rồi, sao chết thế?”
Tiết Tứ Nương không trả lời, cúi đầu làm sạch nội tạng sói.
Hà Hắc Kiểm vẫn sán tới: “Nàng thật đáng thương, cô nhi quả mẫu đi theo một lão già khai hoang ở nơi không một bóng người thế này, dù không sợ hổ báo sài lang thì chẳng lẽ không sợ ông ta có ý xấu.”
“Không đâu.”
“Sao lại không? Tri nhân tri diện bất tri tâm mà? Muội tử, đừng tùy tiện tin người khác.”
Tiết Tử Nương không trả lời hắn, đột nhiên thấy hắn đưa tay về phía mặt mình, sợ hãi nhảy ra sau: “Ngươi muốn làm gì?”
“Chẳng làm gì cả.” Hà Hắc Kiểm chớt nhả: ” Nàng đeo khăn che mặt làm gì, trong sơn động ấm áp như thế, cần gì phải che, mấy ngày rồi còn chưa chịu bỏ khăn che xuống, hay để ta bỏ xuống hộ.”
“Không cần!” Tiết Tứ Nương dứt khoát: ” Nếu ngươi cưỡng ép ta, đợi đệ đệ ngươi về, ta sẽ nói với hắn.”
“Cần gì chứ, ta có làm gì nàng đâu, ta chỉ nói nơi này nóng, nàng đâu cần che kín mít thế?”
“Quen rồi!”
Hà Hắc Kiểm nghe tiếng ho khẽ, quay đầu sang thấy Lãnh Nghệ lạnh lùng nhìn mình, cười ngượng ngùng chăm chú làm việc, hắn có chút kiêng dè phi đao khách này.
Đám người này quá kỳ quái, chưa gì Lãnh Nghệ có linh cảm không lành, y đã ngửi thấy mùi rắc rối, sớm biết vậy y đã chẳng theo họ tới đây, đợi tuyết giảm bớt lấy cớ có chuyện gấp rồi đi cho sớm, tránh hại tới người ta.
Cái hang này thực sự rất tốt, cửa hang ở vị trí khuất gió, không sợ gió lùa, hang đủ sâu đủ rộng, thoải mái đốt lửa sưởi ấm bên trong, cuối hang có vẻ có khe hở khiến không khí lưu thông thông suốt.
Khi đám người lớn ở trong hang làm thịt sói thì bên ngoài có tiếng Trư Vĩ Ba reo hò: “Nhị Ngưu thúc về rồi! Nhị Ngưu thúc về rồi.”
“Cháu làm gì ở ngoài này thế?” Giọng một nam nhân hỏi:
“Cháu đắp người tuyết, đắp mãi không được. Nhị Ngưu thúc giúp cháu được không?”
“Ừ, đợi thúc mang củi vào rồi ra chơi với cháu.”
“Cháu giúp thúc.”
Tiếp đó cửa động xuất hiện bóng người cao lớn, gần tới trần động, quả nhiên là cao lớn như trâu, lưng vác bó củi lớn, nách cũng kẹp một bó củi. Theo sau là đứa bé chỉ cao quá đầu gối hắn một chút, khệ nệ vác một thanh củi nhỏ như thật.
Người này là Hà Nhị Ngưu.
Hà Nhị Ngưu đặt củi xuống bên đống lửa, hỏi Tiết Tứ Nương: “Nàng đang làm gì thế?”
Tiết Tứ Nương thỏ thẻ, khác hẳn thái độ xa cách khi nói chuyện với Hà Hắc Kiểm: “Đại ca huynh săn được ba con sói, mọi người đang chuẩn bị nướng ăn.”
Hà Nhị Ngưu đã để ý thấy người lạ, hỏi đại ca mình: “Đại ca, họ là…”
“Đi hái thuốc gặp phải tuyết nên ta dẫn họ về đây, à phải, vị Lãnh huynh đệ này võ công cao lắm, dùng phi đao bắn chết hai con sói… ” Hà Hắc Kiểm kể sơ qua quá trình gặp gỡ rồi giới thiệu: ” Lãnh huynh đệ, đây là đệ đệ ta, Hà Nhị Ngưu.”
Hai người chắp tay thi lễ.