Phần 208: Thâm sơn cùng cốc! (2)
Trác Xảo Nương từ từ mở mắt ra, thấy gương mặt nho nhã mà kiên nghị của trượng phu đã ở ngay bên cạnh, một tay ôm chặt lấy tay y, vừa ủy khuất lại vừa xấu hổ vì vừa xong khóc như đứa trẻ: “Quan nhân.”
Lãnh Nghệ biết không phải nàng sợ độ cao, nếu không nào dám đưa nàng đi leo núi, chỉ là nhất thời chưa thích ứng cảm giác lơ lửng chênh vênh này thôi: “Yên tâm, ta giữ được nàng rồi, buông tay ra, nàng làm rất tốt, chỉ là đừng nhìn xuống dưới.”
“Vâng!” Trác Xảo Nương gật đầu, bây giờ cho nàng nhìn xuống, nàng cũng chẳng làm, hai chân dang ra chống vách núi, từ từ buông tay Lãnh Nghệ, cười ngượng ngùng vì hành vi vừa rồi của mình:
“Ta lên trước, sau đó kéo nàng lên, đừng nghĩ gì cả, nàng làm rất tốt, lại có hai sợi dây thừng, mỗi sợi riêng lẻ đều có thể giữ được nàng. Không có chuyện gì đâu, cứ coi như những lần leo núi trước kia của chúng ta.”
Lãnh Nghệ lại linh hoạt léo lên trên, sau đó kéo thừng, đưa Trác Xảo Nương ngang với mình:
Gọi là Quỷ Phủ Nhai vì nó dựng đứng, quá hiểm, luận độ cao thì không phải là quá lớn, đến gần trưa thì bọn họ đã leo được lên đỉnh Quỷ Phủ Nhai.
Trác Xảo Nương tới nơi thì như kiệt sức ngồi bệt xuống, hai tay chống đất, nhìn khe núi ù ù gió rít phía dưới, giờ hai chân chạm đất là nàng không sợ nữa, lại còn có cảm giác bay bổng khó diễn tả.
Lãnh Nghệ ngồi xuống bên cạnh, hỏi nhỏ: “Thế nào?”
“Thích lắm.” Khuôn mặt Trác Xảo Nương từ từ ánh lên sắc hồng, chứng tỏ nàng thực sự thích thú: ” Quan nhân từ nhỏ đã lên núi chặt củi, có phải chàng lén học leo núi không?”
“Ừ!” Lãnh Nghệ gật đầu, bản lĩnh ăn không nói có của y càng lúc càng cao siêu: ” Có một lần ta nhìn thấy có người lên núi hái thuốc dùng cách này leo núi, thế là học họ. Về sau ta tự mình luyện tập, không khó đâu nàng cũng học được rồi còn gì.”
“Đó là vì chủ yếu là chàng kéo thiếp lên, nếu thiếp tự leo thì chẳng được.”
“Sau này rảnh rỗi chúng ta lại đi leo núi, nàng sẽ học nhanh thôi, nàng có thiên phú hơn ta nữa.”
Không ngờ Trác Xảo Nương nũng nịu: “Thiếp thích được quan nhân kéo lên cơ.”
Cô vợ nhỏ này thế mà lại còn biết làm nũng với mình à? Đây là đần đầu tiên đấy, điều này cho thấy tâm trạng nàng tốt thế nào, cũng là vì Lãnh Nghệ thời gian dài dung túng nàng, Trác Xảo Nương không còn quá dè đặt khi ở bên y nữa, dần dần thể hiện cá tính của bản thân rồi. Lãnh Nghệ hưng phấn, ôm siết nàng vào lòng, hôn lên gò má còn lấm tấm mồ hôi. Nếu không phải Trác Xảo Nương nhất định không cho y làm bậy giữa ban ngày thì thì có chuyện xảy ra rồi.
Nghỉ ngơi một lúc, Trác Xảo Nương hỏi: “Quan nhân, chúng ta lại leo từ đây xuống à?”
“Không, chúng ta không quay đầu đi theo đường cũ nữa, lần này chúng ta kiếm chỗ ít dốc từ từ xuống. Nghỉ ngơi một ngày, chúng ta lại leo tiếp, thích không?” Nhịn suốt mấy tháng rồi, leo một lần Lãnh Nghệ sao thấy đủ, phải leo vài lần, dù sao chuyện trong huyện có Đổng sư gia, không cần lo:
“Thích!” Trác Xảo Nương leo lên được đỉnh, khắc phục được sợ hãi, hứng thú liền sinh ra, chợt nàng chỉ tay chân trời: ” Quan nhân, chúng ta đi luôn thôi, mây đen đang tới, không chừng có tuyết.”
Lãnh Nghệ chẳng sợ: “Khai xuân rồi, dù tuyết rơi cũng chẳng lạnh.”
Nhưng mà Lãnh Nghệ sai rồi, khi bọn họ lần mò đường xuống núi thì trời bắt đầu lác đác có bông tuyết rơi, chỉ là nhìn từng đóa to như lông ngỗng thế này là y biết hỏng rồi. Quả nhiên chẳng mấy chốc mà mặt đất trắng hết, bọn họ đi đường rất gian nan.
Đi thêm không lâu, tuyết gần như chắn hết đường nhìn.
Trác Xảo Nương bất giác nhớ tới lần bọn họ mang vàng tới Ba Châu trước kia, giữa đường gặp phải bão tuyết, nếu không gặp được ngôi chùa kia, không biết hậu quả gì. Lần này tuy Lãnh Nghệ phán đoán sai tình hình, nhưng bọn họ có chuẩn bị rồi, có lều bạt, có chăn ấm, có lương thực nữa, dù ở lại trên núi một đêm cũng không sợ chết rét.
Vì thế hai người không cố gắng đi tiếp, mà tìm một chỗ kín gió, đợi gió tuyết qua rồi tính, Lãnh Nghệ không tin trận tuyết này kéo dài được lâu.
Lãnh Nghệ căng mắt ra muốn tìm một cái hốc cây hoặc là khe đá nhỏ nào đó, như vậy sẽ tốt hơn là dựng lều, Trác Xảo Nương thì nhặt mấy cành củi khô chuẩn bị đốt lửa sưởi ấm, hai người tay nắm tay, đi sát bên nhau, chẳng hề lo sợ.
Thế rồi đột nhiên lông tóc toàn thân Lãnh Nghệ dựng lên, sợ hãi ập tới làm cơ thịt toàn thần cứng lại. Lãnh Nghệ khắc phục sợ hãi đó rất nhanh, y lập tức dừng chân, đánh giá nguy hiểm tới từ đâu, tức thì phát hiện trong gió tuyết u ám, sáu đôi mắt xanh nhìn họ chằm chằm.
Sói, chỉ có thể là sói!
Lãnh Nghệ kéo ngay Trác Xảo Nương ra đằng sau, bình tĩnh nâng cổ tay trái lên, mở cơ quan hộp phi đao, chĩa vào ba con sói đang lặng lẽ tiếp cận.
Không ngờ y vừa giơ tay lên, ba con sói đang đi song song tức thì tản ra, chia làm ba hướng bao vây họ.
Xem ra đám sói này rất có linh tính.
Từ khi tới nơi này, chẳng biết bao lần một mình đối diện với số đông kẻ địch, Lãnh Nghệ rất bình tĩnh, hạ cánh tay xuống, muốn dùng tâm cảm giác động tĩnh của bọn chúng.
Ba con sói không nhào bổ vào, bọn chúng di chuyển rất chậm, kỳ thực đang đợi con mồi mất tập trung ra một đòn dứt điểm.
Trác Xảo Nương không phải lần đầu gặp sói, nàng tuy sợ hãi, nhưng hai bàn tay nhỏ nắm chặt lấy dao chẻ củi đeo bên hông, sẵn sàng liều mạng với chúng. Đã đi vào núi làm sao không đề phòng trường hợp gặp phải dã thú cho được.
Lãnh Nghệ sau một hồi quan sát đã nắm bắt được ý đồ của bọn sói này, y cố tình quay lưng về phía con sói bên phải. Quả nhiên dù khôn ngoan đến mấy cũng chỉ là động vật thôi, làm sao so được với con người, con sói vừa phát hiện con mối có sơ hở là hành động như chớp theo bản năng, khom người như cánh cung rồi bật ra, lao thẳng tới, há mồm lởm chởm răng phát khiếp cắn cổ Lãnh Nghệ.
Viu! Một mũi phi dao bắn ra, chuẩn xác xuyên qua cái mồm lớn đỏ lòi ra sau đầu.
Con sói rơi xuống giữa Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương, nó chưa chết ngay mà hung hãn cổ đứng lên, bị Trác Xảo Nương bồi một nhát vào cổ. Còn Lãnh Nghệ tiếp tục xoay người, bắn thêm một phi đao vào con sói khác đang định thừa cơ tập kích, con này thậm chí chỉ mới bay người nửa chừng đã ngã xuống.