Phần 207: Thâm sơn cùng cốc! (1)
Lý trưởng tới nơi, biết án đã được phá, kẻ giết người là người trong thôn thì giận lắm, chửi mắng Mã tirrgu phu một trận. Lúc hỏi tới làm sao tìm ra được hắn là kẻ giết người, mọi người mới nhận ra, hai người kia đã lặng lẽ đi mất rồi.
Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương nhân lúc mọi người nhốn nháo mà đi, rời khỏi thôn rồi Trác Xảo Nương cứ khóc mãi, cô nương đơn giản như nàng không sao lý giải được sao Mã tiều phu lại ra tay độc ác như vậy.
Vì sao Mã tiều phu lại làm thế? Lãnh Nghệ chỉ có thể đoán mà thôi, vì hắn gãy hai chân, mấy tháng không thể ra ruộng, mà xuân canh sắp tới rồi, cho nên tâm trạng hắn rất tồi tệ. Đêm trước lại uống nhiều rượu như thế, hẳn là hẳn là rất tức giận, nên trút lên cả Ngưu Thỉ, người hắn ghét đồng thời cũng nghi là kẻ phá cầu hại mình. Còn giết Mã đại thúc thì lý do đơn giản hơn nhiều là do hắn quá hoảng loạn muốn bịt đầu mối.
Lúc đó hắn bị cơn sợ hãi điều khiển, khi tỉnh lại nhận ra mình đã làm gi thì muộn rồi.
Một con người vốn dĩ rất bình thường, gặp phải một ngày không tốt, rất có thể sai lầm nối tiếp sai lầm mà hóa thành ác quỷ. Chuyện như thế Lãnh Nghệ đọc hồ sơ vụ án không chỉ gặp một lần.
Dù thế nào chuyện đó nhất thời gây tác động không nhỏ tới Trác Xảo Nương, nàng không muốn gặp ai nữa, Lãnh Nghệ thấy thế cũng tốt, y cảm giác trên người mình như mang vận xui nào đó vậy, đi đến đâu cũng có người chết. Thậm chí đáng buồn hơn nữa y còn tổng kết ra quy luật, những người mới tiếp xúc với y trong khoảng hai ba ngày là dễ chết nhất, qua được thời gian đó thì mọi chuyện trở lại bình thường.
Trước kia Lãnh Nghệ cũng từng nghe câu chuyện kể nói có những người đi tới đâu là xung quanh gặp xui xẻo tới đó, thế nào mà chuyện đó lại rơi lên đầu mình, chẳng lẽ từ nay mình phải hạn chế gặp người khác?
Có khả năng sao?
Lãnh Nghệ rất rầu rĩ, thế là hai người chọn chỗ vắng vẻ nhất mà đi. Dọc đường chỉ có đại thụ chọc trời, núi cao sừng sững, đường không có, hai người dùng dao mở lối.
Càng đi sâu vào trong rừng núi lại càng phát hiện ra nhiều kỳ cảnh, ví như bọn họ leo lên một đỉnh núi bằng phẳng không ngờ phát hiện ra một đầm nước, tụ nước thành đầm trong vắt, ven hồ cây cối sum xuê, cây cối tươi tốt lạ thường. Bọn họ còn đi vào một khe núi nhỏ, đi sâu vào bên trong phát hiện là lối cụt, nơi này vách núi dựng đứng chắn ngang, động đá, khe núi ở khắp nơi, tạo thành những khe suối, phong cảnh u nhã như chốn ẩn cư của tiên nhân.
Đứng trước khung cảnh thiên nhiên tuyệt diệu ấy, hai người đều cảm thấy tinh thần phấn chấn, cảm xúc xấu bị xua tan, tâm trạng họ bình thường lại.
Đi một ngày mà không gặp phải dã thú gì, trước khi trời tối, Lãnh Nghệ tìm được một chỗ khuất gió, dựng lều lên, đốt đống lửa to bên ngoài khe núi xua đuổi côn trùng dã thú. Lãnh Nghệ trước kia cứ kỳ nghỉ là lại đi leo núi, sống ngoài trời quen rồi. Nhưng Trác Xảo Nương tuy là trẻ nông thôn, lại chưa bao giờ ngủ ngoài trời, vì thế rất sợ hãi, cứ ôm chặt trượng phu không buông.
Trải qua một đêm bình yên, không có bất kỳ nguy hiểm nào, Trác Xảo Nương mới yên tâm.
Lại đi thêm cả một ngày nữa, chập tối hôm sau, bọn họ rốt cuộc tới được dưới chân Quỷ Phủ Nhai.
Nơi này đúng là chỉ quỷ thần mới có thể tạo ra được, toàn bộ vách núi gần như dựng đứng, không ít chỗ đột ngột lại nhô hẳn ra, như cố tình cản người ta leo lên vậy. Lãnh Nghệ càng nhìn càng hưng phấn, như một kẻ cuồng võ gặp được đối thủ, y cảm giác tế bào toàn thân mình đang la hét thúc giục, leo lên đi, leo lên đi.
Trác Xảo Nương thấy vẻ kích động của trượng phu thì ngờ vực: “Quan nhân, chàng định từ đây leo qua à?”
“Đúng, mai chúng ta bắt đầu, nàng yên tâm, có ta đây mà, ta đi trước rồi, kéo nàng lên, nàng không phải thích leo núi sao? Ngọn núi này nàng thấy được chưa?” Lãnh Nghệ phấn khích quá độ, không cả nhận ra Trác Xảo Nương đang khiếp hãi:
Trác Xảo Nương không muốn làm trượng phu mất hứng.
Đêm hôm đó hai người cắm trại lại, ở nơi hoang dã lại lúc hưng phấn, làm sao kìm nén được. Mới đầu ân ái với Trác Xảo Nương từ phía sau chỉ vì không muốn nàng chạm vào cơ bắp rắn chắc của mình mà sinh nghi, giờ y mê rồi, cặp vai thơm thon be bé này, bờ eo nhỏ xinh xinh này, càng tôn lên cặp mông tròn xoe vừa nhỏ vừa vểnh lên ương bướng. Lãnh Nghệ vừa muốn yêu thương lại vừa muốn giày vò nàng, thích nhất là những lúc nàng không nhịn được nữa mà vẫn cứ ngoan cường cắn răng nén lại, tiếng rên nho nhỏ như cô vợ nhỏ chịu ấm ức ấy thật sảng khoái vô cùng, thật khiến người ta phải tiêu hồn lạc phách.
Nếu không phải ngày mai có kế hoạch leo núi, Lãnh Nghệ nhất định ức hiếp nàng cả đêm mới thỏa.
Sáng hôm sau thức dậy, Lãnh Nghệ toàn thân tràn trề sinh lực, tinh thần lai láng. Còn Trác Xảo Nương thì đêm qua bị y bức hại tàn nhẫn thì cúi gằm mặt nướng bánh, lỗ tai đỏ bừng bừng.
Ăn sáng no, công cụ kiểm tra hai lần, không có bất kỳ vấn đề gì, y phục được dùng thừng nhỏ buộc hết ống tay áo ống quần.
Trước đó bọn họ đã dùng công cụ này leo qua nhiều ngọn núi rồi, Trác Xảo Nương sử dụng cũng đã quen tay, hai người leo núi rất thuần thục. Hết thảy thuận lợi, cho tới khi lên khá cao, Trác Xảo Nương vô tình nhìn xuống, chỉ thấy mấy trắng lượn lờ, vực sâu không đáy, nàng cũng không ngờ mình leo cao như vậy rồi, tức thì hoa dung thất sắc, bám chặt vào một khe đá, toàn thân run lên: “Quan nhân.”
Trác Xảo Nương leo núi rất nhiều rồi, nhưng mà người ta leo núi đêu chọn nơi có độ dốc tương đối để đi lên, vài chỗ không qua được phải kiếm đường vòng từ từ đi lên cao, nào đâu như trượng phu nàng, trực tiếp chọn chỗ dốc nhất, cứ vậy leo thẳng lên. Trác Xảo Nương theo thói quen bám sát trượng phu, đột nhiên phát hiện mình cheo leo giữa trời, trên không thấy đỉnh, dưới không thấy đáy, nhắm tịt mắt lại khóc ngon lành giữa rời.
Lãnh Nghệ đóng cố định một cái đinh, thả dây xuống tới sát bên nàng, ôn nhu nói: “Xảo Nương, đừng sợ! Ta ở đây mà.”