Phần 205: Trong núi có yêu ma!
Khi Lãnh Nghệ đang hỏi thăm tình hình vết thương của Mã tiều phu thì Tề đại thúc đi vào: “Mã Kiểm, tuy ta không thể giúp ngươi làm ruộng, nhưng hàng làm cơm giúp vẫn được, đợi khi nào khỏe, qua giúp nhà ta là được! Thế nào?”
Mã tiều phu chắp tay vài liên hồi: “Đa tạ đại thúc lắm lắm.”
“Hàng xóm láng giềng cả, cảm ơn gì.”
“Buổi trưa ăn ở đây đi, hôm qua còn thừa ít thức ăn, hâm nóng lại, làm chén rượu.” Tề đại thúc vừa nói vừa chẻ củi đốt bếp: ” Ngưu Thỉ chết rồi, có biết không?”
“Vừa nghe Lãnh đại ca nói ạ, có phải La Bàn Nha tức phụ làm không?” Mã tiều phu ngồi không buồn chán hỏi lại câu cũ:
“Thực ra vừa rồi ta nghĩ khác…” Tề đại thúc đột nhiên hạ thấp giọng: ” Ta nghĩ, không phải do người làm đâu.”
Lãnh Nghệ và Mã tiều phu đều ngạc nhiên nhìn ông ta.
Tề đại thúc mang rõ vẻ tự đắc của người nắm giữ bí mật trọng yếu, nói với kiểu rất kịch tính: “Cho các ngươi biết, ở dải núi này có yêu ma đấy, sáng nay ta đã nhìn thấy nó.”
“A, thúc thấy sơn yêu à?” Lãnh Nghệ chợt nhớ người hái thuốc có nhắc tới:
“Ừ, ngay sau nhà Mã Kiểm, khi đó ta vừa mới dậy, từ xa nhìn thấy bụi cỏ sau nhà Mã Kiểm có thứ gì đó động đậy, trời chưa sáng, ta nheo mắt nhìn. Thứ đó đen xì xì, nó nhún nhảy đi về phía sông rồi biến mất, có vẻ là nó đã nhảy xuống sông.”
“Trông nó thế nào?”
“Đầu có sừng, mắt còn lập lòe lập lòe, đáng sợ lắm.”
Mã tiều phu bật cười: “Thúc nhìn thấy linh dương rồi, nếu là sơn yêu thì nó đã ăn thịt cháu chứ còn à?”
“Không thể nào!” Tề đại thúc khẳng định chắc nịch: ” Nếu là linh dương, hoẵng gì đó lẽ ta lại không nhận ra sao? Chắc chắn không phải linh dương, vì hai chân nó rất to, còn cong queo, hai cái sừng cũng rung lên rung xuống, dáng đi của nó trông kỳ quái lắm. Trông cứ như là, cứ như là… ái phải nói thế nào nhỉ? Tóm lại là kỳ lạ lắm.”
“Sao nó không ăn thịt thúc?” Mã tiểu phu trêu chọc:
“Sơn yêu không nhất định cứ thấy người là ăn thịt, phải xem nó ăn no bụng chưa? Hơn nữa sơn yêu muốn làm gì ai mà biết, dù sao nó xuất hiện ở đâu thì nơi đó xui xẻo, có khi Ngưu Thị bị nó húc rơi xuống hố phân ấy chứ.” Tề đại thúc vỗ đùi: ” Nói không chừng là hung thủ đóng giả sơn yêu đấy.”
Mã tiều phu cười gượng gạo: “Thúc, xưa nay chỉ có sơn yêu giả người để tiếp cận người ta, ai lại đi đóng giả sơn yêu làm gì? Dọa sợ người ta à?”
“Nói thế cũng phải.”
Lãnh Nghệ nãy giờ không tham gia cuộc trò chuyện này, gương mặt có chút trầm tư, Tề đại thúc miêu tả sơn yêu rõ ràng như vậy, khả năng không phải nhầm, tất nhiên không phải sơn yêu, nhưng xuất hiện vào đúng thời điểm nhạy cảm như thế thì không nên tùy tiện bỏ qua. Nếu là nhầm với người, thì ai xuất hiện vào thời điểm đó, lại còn nhảy xuống sông…
Có người cắt ngang suy nghĩ của y.
“Đến giờ cơm rồi.” Tôn thị và Trác Xảo Nương Nương đi vào hô, bày biện lên bàn, chủ yếu là rau dại, dưa muối, cùng ít thức ăn hôm qua đổ lẫn lộn làm nóng:
Tề đại thúc muốn sang đây ăn hiển nhiên vì rượu mà Mã tiều phu ủ, Nhưng chỉ Tề đại thúc uống nhiều, Lãnh Nghệ và Mã tiều phu uống rất ít.
Lãnh Nghệ vẫn có băn khoăn kia nên ăn cơm xong liền nói: “Ta muốn đi dọc sông xem thấy có manh mối gì không, Tề đại thúc chỉ cho ta chỗ sơn yêu nhảy xuống được không? Thuận tiện sửa cái cầu sập, mọi người đi lại cho tiện.”
Tề đại thúc đứng dậy: “Ừ, ta đi cùng Lãnh lão đệ, dù sao không có chuyện gì để làm.”
Thế là Lãnh Nghệ dẫn theo Trác xảo nương cùng Tề đại thúc kiểm tra men theo sông, song không phát hiện gì. Bọn họ mang công cụ, sửa lại cái cầu gỗ mà Mã tiều phu bị ngã, cái cầu cũ quá rồi, nhiều năm chưa tu sửa, bất kỳ ai cũng có thể là nạn nhân nếu không may đi qua. Tới khi trời sắp tối mới về.
Hôm đó người nha môn chưa tới, nói là đến nơi cũng tối, chẳng làm gì được, đợi mai hẵng hay. Thái độ làm việc này của nha môn làm Lãnh Nghệ rất bất mãn.
Đêm khua Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương quay lại khuê phòng của nữ nhi Tề đại thúc. Trác Xảo Nương nằm kề sát Lãnh Nghệ, hỏi: “Quan nhân, vụ án này hình như khó lắm à?”
“Ừ, thực ra không khó!” Lãnh Nghệ trầm tư: ” Thủ pháp gây án không hề cao minh, ta nghĩ hắn chỉ nhất thời dựa vào ưu thế nào đó mà thoát khỏi tầm mắt mọi người, đợi bộ khoái tới mở rộng điều tra ra cả thôn có lẽ tìm ra ngay ai đáng nghi.”
“Không phải có La Bàn Nha tức phụ sao?”
“Theo lý thì đúng là nghi ngờ rất lớn, nhưng như chính cô ấy nói, nếu cô ấy giết Ngưu Thỉ, lúc đó không có ai, cô ấy cứ giả vờ không biết gì mà đi, vậy thì sau này không ai biết Ngưu Thỉ chết lúc nào mà điều tra, thế có phải là đơn giản không? Người vừa ăn cướp vừa la làng thì thường phải chuẩn bị cái cớ thoát tội cho mình rồi, nhưng La Bàn Nha tức phụ không có, cô ấy chạy về báo Ngưu Thỉ chết rồi, hành vi phù hợp với người chứng kiến, nên thật ra là người ít đáng nghi nhất.”
Trác Xảo Nương hiểu ra: “Bảo sao khi lý trưởng muốn bắt người, chàng lại ngăn cản.”
“Ừ, dù sao cũng còn có khả năng người trong thôn hoặc thôn xung quanh làm mà, nên bắt Bàn Nha tức phụ thì sớm quá. Đợi mai người nha môn đến, ta sẽ lén tiết lộ thân phận cho họ, an bài họ điều tra, sẽ tìm ngay ra kẻ đó thôi.”
Nhưng chưa đợi người nha môn đến thì lại có thêm án mạng.
Trời đã tờ mờ sáng, Lãnh Nghệ hôm nay dậy sớm, chuẩn bị tập thể dục thì nghe thấy có tiếng kêu cứu, hình như của Tôn thị.
Lãnh Nghệ vội vàng kéo cửa chạy ra, nhìn thấy bên giếng nước có người chân tay luống cuống kéo thừng, chạy tới thì đúng là Tôn thị: “Đại tẩu, xảy ra chuyện gì?”
Tôn thị chỉ tay: “Nam nhân của ta, hình như rơi xuống giếng rồi.”
Lãnh Nghệ cả kin, vội thò đầu nhìn xuống giếng, đúng là có bóng người, song không nhìn rõ là ai, vội vàng buộc thừng vào người nhảy xuống giếng, người kia mặt cúi gằm, khi lật người lên đúng là Tề đại thúc rồi.
Trác Xảo Nương và đám Tiêu Lão Tam cũng đã chạy tới, hợp sức kéo Tề đại thúc được Lãnh Nghệ buộc thừng vào người, sau đó lại kéo Lãnh Nghệ ra khỏi giếng.
Lãnh Nghệ vội bắt mạch, kiểm tra con ngươi, đúng là chết.