Phần 201: Tề đại thúc tra án! (1)
Núi sâu heo hút, gió thổi ù ù từng cơn, xa xa thi thoảng vang lên tiếng dã thú kêu, càng làm ngọn lửa trong ngôi nhà nhỏ trở nên ấm cúng hơn. Cơm no rượu say, ai nấy đều lâng lâng hơi men, Tề đại thúc nói mà lưỡi cứ líu lại: “Lãnh lão đệ, phu thê cậu đừng ngủ ở đây, tới nhà ta ngủ đi.”
Lãnh Nghệ cũng hơi chếnh choáng: “Mã huynh đệ gãy chân, ta muốn ở lại chiếu cố.”
Tề đại thúc phất tay: “Không cần, hắn biết tự lo cho bản thân, dù không lo được cũng biết tự hét lên, mọi người gần đây cả, không để hắn chết. Đi nào, ta có mỗi nữ nhi duy nhất xuất giá rồi, nhà có hai người, phòng còn trống, chăn đệm đủ cả. Chứ nhìn xem, đây khác nào chuồng lợn đâu, không phải nơi đãi khách, đi nào.”
Mã tiểu phu cũng tán thành, nhà hắn thế này để khách ở lại thì lỗi quá.
Tôn thị giúp Mã tiều phu trải giường, đắp chăn lên cho hắn rồi cùng phu thế Lãnh Nghệ về nhà.
Khuê phòng của nữ nhi Tề đại thúc quả nhiên là cái gì cũng đầy đủ, xem ra phu thê già nhớ con cho nên mọi thứ vẫn để nguyên như trước khi xuất giá, còn dọn dẹp sạch sẽ.
Trong núi thanh tĩnh không khí tốt không như trong thành, nhà nhà đốt than đốt củi sưởi ấm, lúc nào cũng có cái mùi khen khét. Vả lại tới nơi thâm sơn cùng cốc này chẳng phải lo gì nữa, hôm đó Lãnh Nghệ ngủ rất say, mặt trời lên ba cây sào mới dậy, có hơi đau đầu vì uống nhiều rượu. Thức dậy mới nhận ra không biết từ lúc nào trên người đắp thêm một cái chăn bông nữa, rất ấm áp, nhìn quanh không thấy Trác Xảo Nương ở bên cạnh, nàng vẫn giữ thói quen dậy sớm, còn y thì tệ quá…
Lắng nghe một lúc thấy ở ngoài sân có tiếng Trác Xảo Nương trò chuyện với Tôn thị. Lãnh Nghệ rời giường làm vài động tác giãn gân cốt, kéo cửa ra ngoài thấy Trác Xảo Nương và Tôn thị ở bên chậu gỗ, trong chậu chứa hạt cốc, ít hạt rỗng nổi lên nước, hai người đang nhặt những hạt lép đó bỏ đi.
Thấy Lãnh Nghệ đi ra, Trác Xảo Nương vội đứng dậy: “Quan nhân dậy rồi, thiếp đang cùng tẩu tử nhặt cốc lép, sắp khai xuân, cần phải chọn giống để trồng.”
Lãnh Nghệ muốn tiếp tục đi vào núi: “Ừ, chúng ta làm phiền chủ nhà một đêm, nên đi thôi.”
Tôn thị nghe vậy thì chùi tay ướt vào áo: “Ăn sáng rồi đi, nơi này chẳng mấy khi có khách.”
Bữa sáng nông gia chỉ có cháo loãng với dưa muối, ấy là vì có khách mới làm chứ không phải vụ mùa, đâu ra có bữa sáng. Ăn xong Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương qua nhà Mã tiều phu cáo từ, thấy hắn ngáy khò khò nên không làm phiền nữa.
Hai người đã chuẩn bị đi rồi, không ngờ từ xa có người chạy tới thở hồng hộc kêu lớn: “Hỏng rồi, hỏng rồi, Ngưu Thỉ chết rồi.”
Tề đại thúc và Tôn thị cũng đi tiễn nghe vậy thì giật mình, chỉ thấy là tức phụ La Bàn Nha, lưng đeo cái sọt trúc, hoảng hốt chạy về phía họ. Tề đại thúc gọi lớn: “Bàn Nha tức phụ nói gì đó?”
Bàn Nha tức phụ vừa thở dốc vừa nói: “Ngưu Thỉ chết rồi, cháu tới nhà hắn xin phân trâu để xuân canh dùng, hắn bảo chỉ được lấy ba xẻng thôi. Cháu lấy ba xẻng quay về không thấy hắn đâu, gọi vài tiếng không ai đáp. Tưởng hắn đi đâu rồi, cháu định về không ngờ thấy một người trong hố phân, nhìn y phục thì là Ngưu Thỉ, cháu sợ quá vội chạy về. Mọi người mau tới xem.”
Tề đại thúc chỉ tay mắng: “Hồ đồ, sao lại chạy về, phải kéo hắn lên chứ, chạy về gọi người thì chết ngoéo rồi còn đâu.”
Miệng mắng chân chạy đi.
Trác Xảo Nương và Lãnh Nghệ liền chạy theo.
Nghe tiếng la hét, những người khác đều chạy cả ra, tuy chẳng ai thích Ngưu Thỉ, nhưng người cùng thôn, vẫn có tình cảm, vội chạy đi xem, giả trẻ lớn bé trong bốn nhà cũng phải tới hơn mười người.
Từ xa nhìn thấy nhà Ngưu Thỉ bên sông, sông có băng trôi, không ai dám lội qua, đánh chạy đường vòng tới cầu độc mộc xa một chút.
Nhà Ngưu Thỉ bằng gỗ có ba gian, cách nhà không xa là nhà xí, sau nhà xí là hố trữ phân, bên cạnh là cây si cực lớn nhìn sợi mây buông thõng kia là biết phải hơn trăm tuổi.
Hố trữ phân rất rộng rất sau, cách mặt đất một khoảng bằng nửa người lớn, thi thể nằm úp mặt xuống, mặc áo cộc vải thô, nổi lềnh phềnh.
Mặc dù hố phân rất khó ngửi, nhưng không ai chậm trễ, đám Tề đại thúc hợp lực vớt thi thể, Lãnh Nghệ chẳng vội, cho dù là Ngưu Thỉ ngã xuống từ lúc Bàn Nha tức phụ nhìn thấy thì tới giờ cũng đủ một người chết ngạt mấy lần. Vậy nên y tranh thủ xem xét xung quanh, trong lòng không khỏi có chút phiền muộn, làm sao đã trốn sâu vào núi rồi còn không yên, có phải trên cao kia có vị thần thánh nào chướng mắt với y không nữa, đi đâu cũng gặp người chết thế này.
Sớm không chết, muộn không chết, đợi y tới là chết.
Thế là thế quái nào?
Mọi người cùng hợp lực, chẳng mấy chốc thi thể được vớt lên, đó là người cao lớn, trông lực lưỡng béo tốt, không giống người bốn nhà kia, ai nấy gầy gò thiếu ăn. Tề đại thúc bảo mấy tức phụ đi theo lấy nước dội, tắm rửa qua.
Tiêu Lão Tam nhìn thi thể Ngưu Thỉ, không biết làm gì nữa, hỏi: “Đại thúc, giờ phải làm sao?”
“Thì làm sao, gọi lý trưởng đi, chắc là khi nguấy phân không cẩn thận ngã xuống rồi.” Tề đại thúc sai bảo:
Tiêu Lão Tam bảo con mình đi gọi lý trưởng, thôn của họ sống khá phân tán, tới nhà lý trưởng còn phải đi thêm một canh giờ.
Lãnh Nghệ ngồi xuống xem xét, thi thể đa phần đã cứng, từ đó mà đoán thì chết khoảng giờ Thin (7 – 9 am), liền hỏi Bàn Nha tức phụ: “Lúc ngươi tới xin phân trâu là khi nào?”
“Trời vừa sáng, mặt trời còn chưa ra.” Bàn Nha tức phụ đáp:
“Thế lấy xong phân trâu quay lại là lúc nào?”
“Lúc mặt trời đã ra.”
Trả lời thế này thì đúng là thách thức người ta quá, nhưng mà thời không có đồng hồ mà, biết sao đành. Lãnh Nghệ thở dài xem tiếp, vết đốm xuất hiện ở phần ngâm trong hố phân, vậy là sau khi tử vong, thi thể không bị di chuyển, đây chính là hiện trường.