Phần 200: Chỉ mua danh kiếm tiếng thôi!
Tôn thị nghe trượng phu nói vội đi ngay, lát sau dẫn hai hán tử trẻ tới, dọc đường đã nghe Tôn thị kể chuyện, Tiêu Lão Tam mặt mày vàng vọt, gầy gò xác xơ chắp tay nói: “Hai vị trượng nghĩa rồi… Này Mã Kiểm, bọn ta khiêng ngươi về, nhưng rượu ủ trong chum của ngươi phải cho bọn ta uống vài chén nhé. Thuận tiện chiêu đãi hai huynh đệ giúp ngươi.”
“Được thôi.” Mã tiều phu thoải mái phất tay: ” Hôm nay may mà có hai vị huynh đệ này đó, nếu không ta nằm đó không biết tới bao giờ. Phải uống vài chén.”
La Bàn Nha thì tên đúng như người, hai răng cửa lớn như răng thỏ nhô hẳn ra ngoài, nghe tới rượu liền phấn chấn: “Tốt, nhà ta còn ít thịt khô từ Tết, để ta cắt một ít mang đến. Lão Tam, ngươi góp gì đi chứ?”
Tiêu Lão Tam gãi đầu, nhà hắn chẳng còn cái gì: “Ta bảo tức phụ nấu ít cơm vậy… À phải chưa thỉnh giáo tên hai vị.”
Lãnh Nghệ chắp tay: “Tại hạ họ Lãnh, đây là phu nhân ta.”
Trác Xảo Nương gật đầu không nói, nữ tử không lộ tên tuổi là chuyện bình thường.
“Họ Lãnh à, họ này hiếm lắm.” Tiêu Lão Tam ồ một tiếng: ” Đại lão gia của huyện cũng họ Lãnh đó.”
Tề đại thúc gật gù: “Ngài ấy là người tốt, không có ngài ấy Tết vừa rồi không biết sống thế nào.”
Tiêu Lão Tam cũng nói: “Mẹ cháu nhắc tới chuyện này còn khóc kìa, mẹ cháu bảo sống tới 60 rồi, tri huyện lão gia tặng y phục tặng lương thực thì cũng có, nhưng toàn đưa tới nhà dư dả, tới nhà thứ dân có tấm vải rách là may. Năm nay tới được nhà bách tính nghèo khổ rồi, nhà cháu cũng là lần đầu được cứu tế. Mùng một Tết mẹ cháu nhất định muốn tới nha môn chúc tết đại lão gia, cháu cõng mẹ cháu đi mấy chục dặm.”
Trác Xảo Nương nghe người ta khen trượng phu lòng muốn nở hoa, may là đeo mặt nạ nên không nhìn ra.
La Bàn Nha có cái răng vỗ gật đầu lia lịa: “Cha ta cũng đi, về kể đại lão gia nhận chỉ nhận vạn dân tán, nói là đặt ở đại sảnh để răn mình, ngoài ra cái gì cũng không nhận, đại lão gia đúng là người tốt.”
Mã tiểu phu dè bỉu: “Thôi đi, người ta chỉ mua danh kiếm tiếng để dễ bề thăng chức thôi, khen cái gì mà khen, thêm được đồng nào đâu. Các ngươi mau khiêng ta… Á… Đại thúc sao đánh cháu?”
Tế đại thúc gõ một cái lên chân Mã tiều phu làm hắn hét lên như heo bị chọc tiết, mặt ông hầm hầm: “Ngươi còn nói xấu đại lão gia thì hai cái chân này khỏi nói nữa, có tiền người ta đi mua chuộc quan trên, mua chuộc đại hộ chứ đi lấy lòng tiểu dân thì có ích gì?”
Tôn thị sầm mặt: “Này Mã Kiểm, nói vậy mà không thấy hổ thẹn à, chăn bông ở nhà ngươi đắp, gạo trong chum nhà ngươi là do đại lão gia sai người đưa tới. Ngươi bảo đại lão gia chỉ mua chuộc lòng người vậy ngươi lấy những thứ đó đi nuôi chó đi.”
Mã tiểu phu không dám chống lại số đông, cười nịnh: “Cháu nói sai rồi, đại lão gia tốt lắm, y là người tốt nhất thiên hạ được chưa?”
“Ngươi chê vì được chia ít chứ gì?” Tiêu Lão Tam không chịu bỏ qua: ” Ta thấy lúc người nha môn phân phát ngươi lẩm bẩm chửi bới, ngươi không nghĩ xem, ngươi chỉ có một mình, bọn ta trên có người già dưới có trẻ nhỏ, nếu được chia như ngươi mới là bất công.”
Mã tiều phu thấy không một ai bênh vực mình, không dám cái nữa, chỉ làu bàu: “Ta chửi gì đâu, ta chỉ nói nên chia theo từng hộ… Được rồi, được rồi, ta sai, các ngươi khiêng ta về nhà ta thỉnh tội.”
“Cút cho đỡ chướng mắt.” Tề đại thúc xua đuổi: ” Từ khi ngươi mặc quần thủng đít ta nhìn ra ngươi là loại tham lam bạc nghĩa rồi, nếu không nể mặt người cha đã chết của ngươi sống tử tế thì ta bỏ mặc ngươi.”
Tiếp đó La Bàn Nhà và Tiêu Lão Tam tháo cửa nhà Tề đại thúc làm cáng cùng khiên Mã tiều phu về. Nhà hắn đúng là quá đơn sơ, nhà nam nhân độc thân có khác, chẳng ai chiếu cố, trừ chăn trên giường là mới, còn lại chẳng có cái gì ra làm sao cả, trong nhà còn có mùi vị khó ngửi.
Đặt Mã tiều phu lên giường rồi, Tiêu Lão Tam đứng ở cửa hô to: “Mẹ thằng nhỏ, mau tới làm cơm, có khách.”
Tức phụ Tiêu Lão Tam ở trong sân nhà gân cổ hét lên: “Tới đây, có khách sao không tới nhà ta, chạy tới nhà hắn làm gì? Nhà hắn khác gì cái chuồng lợn chứ.”
“Bảo tới thì tới đi, bà nương này lắm lời… À còn nửa con thỏ săn được cũng lấy ra đây.”
“Cái đó để giành cho thông gia mà.”
“Ăn rồi bắt con khác là được, nhanh lên.”
Không bao lâu sau thức phụ Tiêu Lão Tam tới, chào hỏi Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương rồi đốt bếp làm cơm, thoải mái như ở nhà.
Thì cũng chỉ có vài nhà sống với nhau mà, không muốn thân thiết cũng chẳng có lựa chọn nào. Chỉ là khi mở tới chum nước thì bên trong trống không, tức phụ Tiêu Lão Tam giọng oang oang: “Mã Kiểm, ngươi không muốn sống nữa à, giếng chỉ cách vài bước chân mà không đi lấy nước, ngươi lười quá rồi.”
Mã tiểu phu cười: “Thì thế, khát ra giếng lấy luôn thôi, gì phải xách nước trước.”
Trác Xảo Nương tuy ghét người này nói xấu trượng phu, nhưng nàng là người thiện lương tốt bụng, thấy chân cẳng hắn như thế, đứng lên: “Để ta lấy nước.”
Hôm nay đi đường khá mệt, Lãnh Nghệ vội nói: “Để ta lấy được rồi.”
Không ngờ Tề đại thúc kéo y lại: “Lãnh lão đệ, đây là chuyện của nữ nhân, nam nhân sao làm mấy thứ đó, ngồi đi, ngồi đi! Cậu cũng là người tốt, xa vậy mà còn cõng thằng nhãi thối tha đó về, chứ thằng đó ngã cũng đáng đời.”
Lãnh Nghệ đành ngồi xuống nhìn Trác Xảo Nương theo Tiêu Lão Tam tức phụ xách thùng đi lấy nước.
Hai nàng nữ công đều tốt, chẳng mấy chóc làm ba món ăn, bày ở bên giường, một món thịt khô, một món măng xào, một món thỏ nấu cải trắng.
Tề đại thúc gắp ngay một miếng cho vào miệng, gật gù: “Tức phụ lão tam tiến bộ đó.”
Nàng cười: “Không phải cháu đâu, là tức phụ Lãnh huynh đệ làm cả đó, cháu ở bên giúp việc lặt vặt thôi.”
Tề đại thúc cảm khái: “Lãnh lão đệ thật có phúc đấy.”
Tiêu Lão Tam tự mình lục lọi trong nhà, kiếm ra vò rượu, mấy cái bát, rượu này là hái quả dại trong rừng ủ, Mã tiều phu lười cái gì chứ khoản rượu chịu khó lắm.
Rượu nhà tự làm, sức rượu khá mạnh, uống một chén thôi mà mặt ai cũng đỏ bừng bừng. Mã tiều phu bị thương mà chẳng kiêng kỵ, cứ cầm bát uống liên hồi.
Nơi này heo hút vắng vẻ, quanh năm chẳng có lấy một người đi qua, hôm nay có khách, thế nên mọi người đều rất nhiệt tình, vui vẻ không kém gì ăn Tết.