Phần 20: Bất kể là ai!
Gọi là mấy tháng không trả lương, thực ra có tháng đầu thôi, vì sau đó bọn họ không làm việc nữa, ăn ở miễn phí.
Cả đám đang trốn trong phòng ấm áp tán phét kìa, đột nhiên thấy Trác Xảo Nương đi qua, vui vẻ ngâm nga gì đó, lại thấy trên đầu nàng gài một cái trâm bạc. Ma xui quỷ khiến thế nào cả đám ghen tị, chạy ra làm khó nàng, dẫn tới cơ sự này.
Không ai muốn đi cả, thế nên một bà tử đi tới cười nịnh: “Đại lão gia, sau này chúng tôi sẽ làm việc thật tốt, chúng tôi còn muốn ở lại đây hầu hạ đại lão gia.”
Số còn lại thay đổi thái độ nhanh như chớp, như quên hết thái độ trước đó, nối nhau cầu xin.
Lãnh Nghệ không tức giận, không nhiều lời, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Nhưng ta không muốn thuê các ngươi nữa.”
Đổng sư gia rất nhanh đã cân xong bạc, chia ra thành từng phần nhỏ, trả cho đám người kia, bảo họ có thể đi rồi. Đám nha hoàn bà tử tuy lấy được tiền, nhưng mất đi công việc, nghĩ tới về nhà rồi phải làm việc nặng nhọc, bị đánh chửi, hối hận không để đâu cho hết.
Nếu là đi hầu hạ quan lão gia khác, gặp chuyện thế này, chỉ đành nhịn, đâu dám nói gì, còn không phải ở trong nhà môn ngày ngày nghe người ta nói xấu Lãnh Nghệ, bất giác trong lòng bất giác coi khinh y. Ỷ mình là người bản địa bắt nạt phu thê trẻ mới tới.
Giờ nói gì cũng muộn, nấn nấn ná ná mãi, khi Đổng sư gia thúc giục mới mang hành lý theo ông ta ra ngoài, đi một bước quay đầu ba lần…
Khi Lãnh Nghệ nói, Trác Xảo Nương không dám xen lời vào. Đợi mấy người kia về phòng thu dọn đồ đạc mới dè dặt lên tiếng: “Quan nhân, hay là chúng ta giữ họ lại đi.”
“Ta không cho phép ai ức hiếp nàng, không cần biết nguyên nhân là gì, cũng không cần biết là ai!” Lãnh Nghệ dứt khoát nói:
Trác Xảo Nương ngây ra nhìn y, đôi mắt dần trở nên ôn nhu, cả đời nàng chưa từng nghe lời nào cảm động như vậy.
Lãnh Nghệ hạ giọng xuống: “Số tiền chúng ta nợ, e không chỉ thế này à? Sau này ai mà biết còn tiền trả công cho họ không? Với lại chỉ hai người chúng ta, đâu bao nhiêu việc, tạm thời không cần mời nhiều phó nhân như vậy, đợi sau này có tiền hẵng nói nhé!”
Trác Xảo Nương nhoẻn miệng cười, cái đầu nhỏ khẽ gật một cái, rất kiên định.
“Đi nào, chúng ta về làm cơm.”
Được Trác Xảo Nương giúp đỡ, Lãnh Nghệ rốt cuộc cũng nhóm được cái bếp còn lại. Trác Xảo Nương dùng cái bếp đó làm món ăn, chuyện này thì Lãnh Nghệ không giúp gì được rồi, chỉ có thể ở bên nhìn, trò chuyện cùng nàng. Trác Xảo Nương rất thẹn thùng, chỉ vừa bận rộn vừa nghe Lãnh Nghệ nói, thi thoảng cười với y thể hiện mình vẫn đang nghe.
Cơm nước rất đơn giản, chỉ có một đĩa rau xanh, một đĩa đậu hũ, ngay cả món ăn mặn cũng không có.
“Không có thịt à?” Lãnh Nghệ nhìn thức ăn chỉ có vậy thì chán nản buột miệng, nói xong mới nhận ra không ổn, đang nợ đầm nợ đìa thì đâu có tiền mua thịt. Quả nhiên thấy Trác Xảo Nương mím môi bất an, cứ như đây là lỗi của nàng, Lãnh Nghệ vội sửa lời, thoải mái nói: ” Ăn thanh đạm chút tốt cho sức khỏe, ăn đi, ăn đi.”
Trác Xảo Nương miễn cưỡng cười, cầm bát cơm lên ăn.
Lãnh Nghệ là động vật ăn thịt, không có thịt nuốt không trôi cơm, nhưng lần này làm ra vẻ ăn ngon lành, đến hạt cuối cùng trong bát cũng không tha. Còn làm ra vẻ thèm thuồng, khiến Trác Xảo Nương không nhịn được cười.
Nụ cười đó khoe ra hàm răng nhỏ trắng đều đặn, lại còn hai cái nanh hổ nữa, được làn da hơi ngăm đen của nàng tôn lên, trông rất đẹp, rất đáng yêu. Trong đầu Lãnh Nghệ tự động hiện lên mấy chữ “sài ốc xuất giai nhân”, thê tử của y cũng xứng với hai chữ giai nhân lắm. Lại còn rất đơn thuần nữa, tới giờ nàng chưa hề có chút mảy may nghi ngờ nào, thế là chuyện tốt, nhưng cũng khiến Lãnh Nghệ nhói trong lòng, dù y có đóng giả tốt tới mấy, cũng không phải là trượng phu thật sự của nàng.
Trác Xảo Nương phát hiện đang nhìn mình không chớp, dù là phu thê, bị trượng phu nhìn như thế, nàng vẫn hơi xấu hổ, cúi đầu xuống thu dọn bát đũa.
Đúng lúc này ngoài cửa có người gọi: “Đông ông, đông ông.”
Nghe ra giọng Đổng sư gia, sao không có gác cửa vào bẩm báo mà lại phải đứng ngoài gọi như thế? Lãnh Nghệ tức thì nhớ ra, toàn bộ người ở nội trạch đều bị mình đuổi đi rồi. Đáp lời một câu rồi đi ra nói: “Sư gia cứ vào đi.”
Đổng sư gia bây giờ mới nhanh chân đi tới, khom người nói: “Đông ông, toàn bộ số nợ của phó tòng trong nội trạch đã thay toán xong, học sinh cũng đã đuổi họ khỏi nha môn. Đây là tiền còn lại, một lượng hai phân.”
“Tốt lắm.” Nhận lấy bạc vụn, cất vào trong lòng, Lãnh Nghệ thấy ông ta ngập ngừng, e không chỉ có mỗi chuyện này: ” Còn chuyện gì nữa?”
Đổng sư gia cẩn thận nói: “Vừa rồi học sinh thanh toán tiền với đám nha hoàn bà tử, bộ khoái và thư lại nhìn thấy… Nên, nên… Chuyện này, họ nhờ học sinh nói với đông ông một tiếng, chuyện này…”
Lãnh Nghệ nghe ông ta ấp a ấp úng mãi không nói tròn câu, chẳng nghĩ cũng đoán ra: “Bọn họ cũng đòi nợ hả?”
Đổng sư gia ngại ngùng nói: “Học sinh đã nói với họ rồi, đại lão gia bất đắc dĩ mới phải dùng tiền của mọi người, về sau nhất định sẽ trả lại, bảo bọn họ đừng sốt ruột. Bọn họ cũng thông tình đạt lý, không nói thêm gì cả.”
Lãnh Nghệ hỏi: “Số tiền ta nợ có ghi chép đầy đủ hả?”
Đổng sư gia hai tay đưa sổ tới: “Đều có ở trong đây ạ.”
Lãnh Nghệ cầm sổ đi vào phòng, ngồi xuống từ từ lật ra xem, càng xem càng chỉ biết cười khổ, vị tri huyện mình thay thế đem số tiền có thể dùng trong nha môn dùng sạch rồi. Bao gồm cả tiền thuê vị sư gia phía trước, đã mấy tháng rồi không trả được. Chưa kể nợ không ít ở ngoài, thậm chi là vay nặng lãi, toàn bộ cộng lại là con số trên trời.
Lần đầu tiên Lãnh Nghệ tức giận với người y thế thân, không phải giận tên đó khiến mình nợ è cổ, mà không biết hắn dùng tiền làm gì? Hại thê tử bị người ta xỉ nhục.